Chương 54: Con sẽ gϊếŧ ông ta để báo thù cho mẹ

Biệt thự Đế Cảnh.

"Em về nhà rồi sao? Đi dự tiệc có vui không?" Âu Lãnh Thiên đang ngồi ngoài phòng khách vừa thấy Giai Tuệ về liền hỏi han: "Sao đầu tóc lại bù xù lên hết vậy?" Anh vội kéo cô lại ngồi kế bên anh, tỉ mỉ chỉnh lại tóc cho Giai Tuệ.

"Anh có biết một người tên Tô Nguyệt không?"

Câu hỏi của Giai Tuệ đã ngay lập tức khiến Âu Lãnh Thiên như bị đóng băng lại, bàn tay vẫn để trên tóc cô, không tiếp tục chỉnh lại, cũng không chịu bỏ xuống.

"..."

"Anh trả lời em đi! Tại sao anh lại im lặng. Anh có quen bà ấy không? Anh có biết bây giờ bà ấy đang ở đâu không?" Giai Tuệ nhìn thẳng vào Âu Lãnh Thiên với ánh mắt đầy mong chờ câu trả lời từ anh.

"Anh.." Hơi thở của anh lúc này bỗng cảm thấy thật nặng nề, không nói nên lời.

Anh biết hành động giấu diếm cô về cái chết của bà Tô Nguyệt là một hành động tàn nhẫn và ích kỷ, nhưng nếu anh nói ra sự thật thì anh sợ phải nhìn thấy cô đau khổ vì khi cô đau thì anh cũng sẽ đau.

Nhưng thật sự, cây kim trong bọc lâu ngày rồi cũng lòi ra, anh có thể giấu cô được một ngày, hai ngày, nhưng không thể giấu cô được cả đời, rồi một ngày nào đó cô cũng sẽ biết được sự thật, có điều anh lại không ngờ ngày này lại đến nhanh đến như vậy đến cả anh cũng không thể ngờ tới.

Anh không biết bây giờ bên nói như thế nào để khiến cô ít chịu tổn thương nhất.

"Giai Tuệ.. anh nói ra điều này nhưng em phải thật bình tĩnh thì anh mới dám nói."

"Thì anh nói đi! Em đang rất bình tĩnh mà."

"Thật ra.. mẹ của em.. đã mất rồi."

"..."



Cổ họng của Giai Tuệ như bị thứ gì chặng lại, nghẹn đến không nói nên lời, bao nhiêu nước mắt từ nãy đến giờ cô kìm nén đều ào ra.

"Không.. anh nói dối.. anh đang lừa em có phải không?"

Nước mắt của cô liên tục rơi xuống không ngừng, nổi tuyệt vọng đang bao trùm lấy cô, nhất thời cô không tin được sự thật tàn nhẫn này.

Âu Lãnh Thiên ôm lấy cô vào lòng.

"Giai Tuệ đừng khóc mà.. anh xin em đó.. đừng khóc."

Cô càng khóc trái tim anh càng đau, càng thấy tội lỗi, vì anh mà cô phải mất đi người mẹ mà mình yêu thương nhất, mỗi đau này của cô làm sao anh có thể chữa lành được đây?

Một lúc lâu sau Giai Tuệ mới chịu bình tĩnh lại mà mở miệng hỏi anh.

"Anh biết mẹ của em được chôn cất ở đâu không?"

Âu Lãnh Thiên gật đầu.

"Em muốn đi gặp mẹ."

"Được.. anh sẽ đưa em đi gặp mẹ của em."

* * *

Nghĩa trang.

Bây giờ, trời đã nhá nhem tối, bầu không khí lạnh lẽo, tang tóc nơi nghĩa trang khiến lòng người con gái ấy trở nên thật đau đớn.

Giai Tuệ đứng trước phần mộ của mẹ mình, cô đã đứng rất lâu, rất lâu để nhìn gương mặt của mẹ ở trên bia mộ, thật sự đến giờ cô vẫn không tin được vào mắt của mình, mẹ cô, người mẹ mà cô ngày đêm mong chờ đã vĩnh viễn ra đi mà cô không hề hay biết.



Từ nãy đến giờ, Giai Tuệ vẫn cứ im lặng, cô không khóc nữa, nhưng cũng không chịu nói gì, nhìn cô như thế này khiến anh thật sự rất sợ.

"Giai Tuệ à.. anh biết nhất thời em sẽ không chịu nổi sự thật này.."

"Tại sao mẹ em lại mất." Giai Tuệ kìm nén nổi đau thương trong lòng, hỏi anh.

Sau một hồi im lặng đắn đo, Âu Lãnh Thiên bắt đầu kể lại cho cô hết tất cả sự việc của mười sáu năm trước, từ việc anh bị Kiều Tùng Sơn bắt cóc, bà Tô Nguyệt vì đỡ đạn cho anh mà đã qua đời đến việc anh nhận nhầm Kiều Hạnh Dung là cô.

Cả quá trình khi Âu Lãnh Thiên kể hết toàn bộ sự việc, Giai Tuệ không nói gì, chỉ khi anh kể xong cô mới lên tiếng.

"Em muốn ở một mình."

Âu Lãnh Thiên nhìn cô, thật sự lúc này, anh nên cho cô một mình để cô có thể bình tâm lại mà chấp nhận sự thật.

"Được rồi.. vậy anh ra ngoài xe chờ em.. trời tối ở đây lạnh lắm.. em đừng đứng đây lâu quá."

"..."

Âu Lãnh Thiên cởϊ áσ khoác ngoài của anh, choàng lên người Giai Tuệ rồi mới rời đi.

Ngay khi anh vừa đi, Giai Tuệ liền ngã khuỵu xuống đất, cô ôm lấy bia mộ của mẹ mà khóc nức nở.

"Mẹ ơi!.. Sao mẹ lại bỏ con chứ? Bao nhiêu năm qua không ngày nào con không mong chờ mẹ quay về với con, nhưng sao hôm nay khi gặp được mẹ rồi, con chỉ có thể nhìn thấy mẹ qua tấm bia mộ này chứ.."

Giai Tuệ gục đầu vào tấm bia mộ của Tô Nguyệt, như đang tựa vào lòng của mẹ, cô cảm nhận được một cảm giác rất yên bình, rất ấm áp mà bấy lâu nay cô hằng mơ ước.

"Mẹ.. mẹ cứ an tâm.. con nhất định sẽ trả thù cho mẹ, con sẽ khiến Kiều Tùng Sơn phải trả giá vì những chuyện ông ta đã gây ra cho mẹ.. chính tay con sẽ gϊếŧ ông ta để báo thù cho mẹ.. mẹ đợi con nhé.. sau khi gϊếŧ ông ta con sẽ xuống dưới đó cùng với mẹ.. con không để mẹ đơn độc một mình ở dưới đó đâu.."