Chương 56: Muốn gϊếŧ thì anh phải là người gϊếŧ ông ta chứ không phải em

Kiều Tùng Sơn đi lại mở hộp tủ lấy ra một cây súng lục, nhắm thẳng vào Giai Tuệ.

Pằng..

Tiếng súng vang lên, một viên đạn bay đến ghim thẳng vào cánh tay của Kiều Tùng Sơn, khiến ông ta đau đớn mà bỏ cây súng trên tay xuống, mà người đã bắn ra viên đạn đó không ai khác chính là Âu Lãnh Thiên.

Vì Âu Lãnh Thiên ngồi trong xe rất lâu mà vẫn không thấy Giai Tuệ ra, nên anh đã ra ngoài xe xem thử kết quả là không thấy cô.

Lúc không nhìn thấy cô ruột gan của anh cứ như bị ai thiêu đốt. Anh sợ Giai Tuệ trong lúc đau buồn sẽ làm điều gì đó dại dột, sợ cô sẽ bỏ anh, cô sẽ không cần anh nữa.

Nhưng cũng may, chiếc áo khoác anh đưa cô mặc, cô vẫn chưa cởi ra vì trong áo khoác có chiếc điện thoại gắn định vị nên nhờ đó anh có thể tìm được cô ở nhà của Kiều Tùng Sơn.

* * *

Sau đó, người của Âu Lãnh Thiên chạy vào rất đông, có cả vệ sĩ của anh lẫn cảnh sát nữa.

Về phần cảnh sát là do Âu Lãnh Thiên đã gọi cho Châu Kỳ - bạn thân của Âu Lãnh Thiên đến.

Châu Kỳ hiện đang là cảnh sát trưởng của thành phố Twinkle, gia đình có truyền thống ba đời làm cảnh sát, tính tình vui vẻ, hơi nhây, nhưng có một số thời điểm lại trở nên rất ngầu.

* * *

Châu Kỳ nghe tiếng súng, bỗng nhiên thấy có điều gì đó sai sai, thằng bạn của anh có mang theo súng đâu mà bắn, anh liền kiểm tra túi quần của mình thì cây súng của anh đã mất tiêu đâu rồi.

"Nè.. Âu Lãnh Thiên sao cậu lại dám lấy súng của tôi để bắn người."



"Chết, tôi chịu."

"Nhưng ở đây tôi là cảnh sát mà cậu để tôi có việc làm đi chứ."

"Cậu nói nhiều quá rồi đó!"

Vừa dứt lời, Âu Lãnh Thiên đã vội chạy vào trong nhà để cứu Giai Tuệ.

* * *

Giai Tuệ từ từ nãy giờ vẫn cứ nhắm chặt mắt của mình lại, buông xuôi mà đón nhận cái chết, nhưng điều đó lại không đến với cô.

Sau khi tiếng súng vang lên, nghe được âm thanh la hét trong đau đớn của Kiều Tùng Sơn, Giai Tuệ từ từ mở mắt ra, trước mặt cô hiện lên hình ảnh Kiều Tùng Sơn đang ôm lấy một bên tay đang đẫm máu của mình.

Giai Tuệ nhanh chóng cởi lấy sợi dây thừng đang buộc chặt trên tay cô ra, rồi chạy đến chỗ chiếc bàn lớn ở phòng khách, trên chiếc bàn có một bình hoa. Giai Tuệ liền đập bể chiếc bình hoa bằng thủy tinh đó.

Những mảnh vỡ từ chiếc bình hoa văng ra khắp nơi, nằm rải rác trên nền nhà, Giai Tuệ nhặt lấy một mảnh vỡ kề vào cổ Kiều Tùng Sơn.

"Tôi đã nói rồi mà.. nếu hôm nay tôi được sống thì ông sẽ là người chết."

Trên người cô tỏa ra một luồng ám khí đầy chết chóc, đôi mắt đầy lửa hận nhìn Kiều Tùng Sơn.

Trước khi khi đến đây, cô còn mềm lòng định không gϊếŧ ông ta, cô chỉ muốn đến để chất vấn ông ta tại sao lại nhẫn tâm với mẹ của cô như vậy, nhưng khi cô nghe ông ta nói ra những lời tàn nhẫn đó với cô và mẹ cô thì cô biết mình đã sai, một người như ông ta không xứng đáng để được tha thứ.

"Giai.. Tuệ.. con làm gì vậy? Con bỏ mảnh thủy tinh đó xuống đi.. nguy hiểm lắm." Kiều Tùng Sơn nhìn mảnh vỡ thủy tinh đang kề sát vào cổ của mình mà rung rẩy nói.

"Ông mà cũng biết sợ sao?" Giai Tuệ lạnh lùng nói.



"Giai Tuệ!" Âu Lãnh Thiên chạy vào nhà nhìn thấy Giai Tuệ đang cầm mảnh thủy tinh kề vào cổ Kiều Tùng Sơn nên hốt hoảng mà la lên: "Bỏ mảnh thủy tinh đó xuống đi! Tay của em đang chảy máu kìa."

"Chuyện của tôi không cần anh lo."

"Giai Tuệ nghe lời anh bỏ xuống đi!" Âu Lãnh Thiên vừa nói vừa bước chầm chậm lại phía của Giai Tuệ.

"Anh không được qua đây.. Hôm nay dù tôi có chết tôi cũng phải gϊếŧ được ông ta."

"Không.. ông ta không đáng để em làm như vậy đâu.. muốn gϊếŧ.. thì anh phải là người gϊếŧ ông ta chứ không phải em.. đừng để một người như ông ta làm bẩn tay của em."

"Không được gϊếŧ người, gϊếŧ người là phạm pháp.." Châu Kỳ từ ngoài sân lao vào nhà nhanh như một cơn gió, mà hét lên, nhưng dường như lúc này chẳng ai quan tâm đến anh ta.

"Các người đi ra hết đi!.. Cuộc đời tôi đã không còn gì phải luyến tiếc nữa rồi.. mẹ chính là cuộc sống của tôi, là cả thế giới đối với tôi.. bây giờ, mẹ của toi đã không còn nữa vậy tôi còn sống tiếp làm gì.. nhưng trước khi chết tôi nhất định phải gϊếŧ ông ta để báo thù cho mẹ của tôi."

Hai hàng nước mắt của cô vô thức mà rơi xuống, trái tim bị vỡ vụn đau đớn đến mức chẳng để nào đập nổi nữa rồi.. cô cảm thấy như trời đất đang sụp đổ ngay trước mặt, chẳng còn gì, chẳng còn lại gì để cho cô luyến tiếc cả.

"Còn anh thì sao? Mẹ là cả thế giới của em, còn em là cả thế giới đối với anh.. mất em rồi anh phải làm sao đây?"

"..."

Trong lúc Giai Tuệ bị mất tập trung, Kiều Tùng Sơn nhân cơ hội đó đẩy cô ngã xuống, dưới nền nhà đầy mảnh vỡ thủy tinh, nhưng, Âu Lãnh Thiên đã nhanh hơn một bước mà chạy đến đỡ cô.

Giây phút vừa ôm được Giai Tuệ vào lòng, thì cô đã bị ngất đi.

Âu Lãnh Thiên nhìn bàn tay của Giai Tuệ chảy rất nhiều máu, sắc mặt anh liền tái nhợt lại, vội vàng đưa cô đến bệnh viện.