Chương 1: Nhiên Nhiên giận dỗi?

"Nhiên Nhiên đến uống sữa bò, đừng đọc sách quá khuya, không tốt cho mắt." "Dạ mẹ, vừa lúc con chuẩn bị nghỉ ngơi một chút." Khúc Phùng Nhiên nhận lấy sữa bò, hướng Khúc Mi cười ngọt ngào, chỉ là trong ánh mắt có chút tâm sự.

"Người đó đâu? Làm sao bây giờ?" Khúc Mi thấy nàng buông bút xuống, biết lúc này sẽ không quấy rầy nàng học tập, liền dựa vào khung cửa, ánh mắt chứa ý vị không rõ nhìn con gái nhà mình ngoài miệng nói không để bụng, nhưng tròng mắt đều dán ngoài cửa sổ con gái.

"Ai quản cô ấy, con lại không muốn cô ấy tìm con." Khúc Phùng Nhiên bĩu môi, kiềm chế tâm trạng đang ngo ngoe rục rịch của mình.

"Chính là con bé đứng ở phía dưới rất lâu rồi." Khúc Mi nói rồi đi đến cửa sổ ló đầu ra, làm bộ lơ đãng nói, "Hình như còn ở đây, trời giống như đang mưa, này bị xối đến cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?"

Vừa dứt lời, người vừa mới còn đứng ở trước bàn sớm đã không thấy bóng dáng, ngoài cửa chỉ truyền đến "Lộc cộc" âm thanh dép lê va chạm sàn nhà.

...

Thời điểm tan học buổi chiều, Tỉnh Quỳnh cao hứng phấn chấn mà theo thường lệ chạy đến cửa ban 5, tóc buộc đuôi ngựa vung vẩy mà thể hiện tâm trạng cô thật tốt.

Chính là, cô không nghĩ tới chính là Khúc Phùng Nhiên ngày thường tuy rằng sẽ không cao hứng nhưng vẫn luôn tươi cười nay tự nhiên xụ mặt mà đi qua người cô, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn.

Đây là có chuyện gì!

Nhiên Nhiên tức giận sao? ! Là ai chọc? !

"Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên!" Thấy Khúc Phùng Nhiên không để ý đến cô, Tỉnh Quỳnh chân dài chạy nhanh đuổi theo, "Làm sao vậy? Ai khi dễ cậu sao? Cậu như thế nào không vui ?"

Tỉnh Quỳnh phát hiện mặc kệ mình nói thế nào Khúc Phùng Nhiên đều không để ý đến cô, ngược lại cùng bạn học vừa nói vừa cười. Thấy vậy cô liền phát hiện có chuyện không ổn.

Chính là đầu nhỏ mình dù linh hoạt như thế nào cũng nghĩ không ra chính mình đến tột cùng là làm sai cái gì để chọc giận đến cô gái nhỏ của mình nữa.

Sau khi về nhà, cô không buồn ăn uống, ngay cả món thịt bò khoai sọ hai người mẹ cô làm đều không khơi dậy ham muốn ăn của cô.

"Làm sao vậy? Quỳnh Quỳnh nhà chúng ta vẻ mặt như thế nào không vui?" Tỉnh Phỉ Phỉ có chút kinh ngạc con gái nhà mình trước nay mặt mày đều luôn tươi cười giờ phút này lại buồn rầu, "Có phải hay không cùng Nhiên Nhiên cãi nhau?"

"Dạ mẹ, Nhiên Nhiên giận con nhưng con không biết cô ấy giận con vì cái gì..."

Chu Toàn Toàn vừa tan làm về nhà liền nghe được con gái nói lời này, đem bao tay tháo ra ném, giày cao gót chưa tháo liền trực tiếp vọt lại đây: "Làm sao vậy? Con chọc con dâu tương lai của chúng ta giận? Còn không mau đi xin lỗi? Dỗ không tốt thì cũng đừng trở về."

"Em làm gì vậy? Con gái khó có được ngày cuối tuần thư giãn, em còn hung dữ với con!"

"Em không phải là sợ con dâu nhà ta bị con gái ngốc này làm cho bỏ đi sao, em là vì tốt cho con."

"..."

Tỉnh Quỳnh không rảnh quản hai người mẹ mình luyên thuyên cái gì, đầu vẫn suy nghĩ xem đến tột cùng là mình làm sai cái gì mà chọc Nhiên Nhiên tức giận.

Giữa trưa kén ăn không ăn cà chua? Không nên nha, mình không ăn cà chua không phải ngày một ngày hai, trước kia Nhiên Nhiên cũng không tức giận? Hẳn không đến mức hôm nay liền tức giận đi?

Chẳng lẽ là giữa trưa mình bận thảo luận bài không có đến tìm cô ấy? Cũng không có khả năng nha? Nhiên Nhiên không phải loại người keo kiệt.

Rốt cuộc là cái gì chứ? Chính mình cũng không nghĩ ra được vậy thì dứt khoát đến tìm cô ấy hỏi thôi.