Chương3: Sự Cố Ngoài Ý Muốn

"A, thật khó uống!" Không biết qua bao lâu, Tỉnh Quỳnh rốt cuộc nhe răng trợn mắt động tác khoa trương mà uống xong chén canh gừng nhỏ kia. Khúc Phùng Nhiên không hiểu cô, thấy cô uống canh xong rồi, cầm chén vào phòng bếp sau đó liền lên lầu.

Tỉnh Quỳnh liền ngơ ngác mà nhìn, vẻ mặt khó hiểu, Khúc Mi ở một bên nhìn thấy liền cảm thấy buồn cười đi đến.

"Quỳnh Quỳnh, con hiện tại là đi lên lầu tìm Nhiên Nhiên? Hay vẫn là về nhà ngủ?" Khúc Mi cho Tỉnh Quỳnh hai lựa chọn.

Tỉnh Quỳnh cảm thấy chính mình không ngốc nói một câu cảm ơn dì liền chạy theo lên lầu.

Cửa phòng Khúc Phùng Nhiên không đóng, trong lòng Tỉnh Quỳnh vui vẻ liền có ra không ráng đi vào. Nhìn thấy Khúc Phùng Nhiên đang nghiêm túc làm bài, cô không dám đi quấy rầy, liền tùy ý rút một quyển sách ở bên cạnh, ngồi xếp bằng trên thảm tập trung tinh thần mà nhìn lên.

Thời điểm Tỉnh Quỳnh còn chưa tiến vào thì Khúc Phùng Nhiên cũng không có tâm tư học tập, đôi mắt tuy rằng nhìn chữ trên sách nhưng dư quang đã sớm nhìn tới nhìn lui theo người này.

Vốn tưởng rằng cô sẽ đến dỗ dành mình, kết quả người này người này lại khiến mình lo lắng mà đi xuống dưới, còn cầm sách của mình xem, vẫn là cùng học tập không có quan hệ gì "Cách Lâm"

Từ từ? Cô đang xem cái gì?

Phản ứng lại Khúc Phùng Nhiên đột nhiên đứng dậy bước chân tới, đoạt lấy quyển sách trên tay Tỉnh Quỳnh. Lại bởi vì quá kích động nên chân trái vấp chân phải lảo đảo một cái, cả người ngã về phía trước.

"Cậu làm..." Lời nói Tỉnh Quỳnh chưa kịp nói ra liền theo phản xạ có điều kiện mà nhào tới mặt đất, làm chính mình thật tốt mà tiếp đỡ lấy Khúc Phùng Nhiên ngã xuống.

"A!" Khúc Phùng Nhiên nhắm mắt lại thở nhẹ một tiếng, lại không cảm nhận được đau đớn đã đoán, chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là cái cổ xinh đẹp trắng nõn của người nào đó.

Lại hướng lên một chút là tuyến thể của Alpha, phấn nộn rất đáng yêu lại có chút mê người. Hô hấp nóng rực của Khúc Phùng Nhiên phun lên đó.

Tỉnh Quỳnh không biết thân thể mình bị làm sao, phần lưng được hai khỏa mềm mại chống lên, cảm thấy thật thoải mái từ đầu đến chân đều thoải mái. Đặc biệt là thời điểm hô hấp nóng rực kia đánh úp vào giữa cổ, một dòng nước ấm kỳ quái từ bụng nhỏ xẹt qua, tuyến thể sau cổ nhịn không được run nhè nhẹ, muốn hấp thu càng nhiều hương vị đến từ Omega.

Rốt cuộc thì Khúc Phùng Nhiên đã thành niên đối với tuyến thể trước mặt có biến hóa cùng với trong không khí ẩn ẩn phát ra mùi hương sữa bò, tự nhiên là có hiểu biết một ít.

Mặt nàng "Oanh" một chút liền đỏ bừng, luống cuống tay chân mà bò dậy.

"Cậu... Cậu không sao chứ." Khúc Phùng Nhiên đứng ở một bên, muốn đi lại đỡ nhưng không dám hành động, đành phải khô cằn mà đối với người còn đang quỳ rạp trên mặt đất nói, "Còn... Còn không mau đứng lên."

Tỉnh Quỳnh đối với Omega thơm tho mềm mại rời khỏi thân thể mình liền có chút mất mát, bất quá cô vẫn là ngượng ngùng xoắn xít mà bò dậy, hai chân vặn vẹo, đưa lưng về phía Khúc Phùng Nhiên, mất tự nhiên mà ngồi xuống một bên.

Nhìn chằm chằm vào Tỉnh Quỳnh Khúc Phùng Nhiên tự nhiên liền phát hiện cô không thích hợp, cũng thấy được giữa hai chân cô nhô lên. Cô gái nhỏ ngày thường thích nghịch ngợm gây sự, da mặt dày luôn nhe hàm răng trắng mà cười giờ phút này lỗ ửng hồng, gắt gao kẹp chặt hai chân, nhìn cũng không dám nhìn nàng. Mùi hương sữa bò trong không khí càng lúc càng nồng, kinh động đến Khúc Mi người đang ở dưới lầu giả bộ xem TV nhưng thật ra là xem trộm các cô.

Sau đó Tỉnh Quỳnh được Khúc Mi mang đến phòng khách, một lớn một nhỏ hai người tiến hành nói chuyện một phen, sau đó rốt cuộc lần đầu tiên trong cuộc đời Tỉnh Quỳnh sử dụng thuốc ức chế.