Chương 1.1: Tiên nữ quay về

Ngày Rằm tháng Bảy Âm lịch là ngày xá tội vong nhân.

Không có gió lạnh rét căm mà chỉ có một vầng trăng tròn như đĩa ngọc bị hơi nước của cơn mưa ban ngày che phủ, khiến đường nét bị mờ đi, vừa hư ảo vừa mơ mộng.

Cửa âm phủ mở ra, các linh hồn vẫn chưa tới nhưng anh đã đến rồi…

Cộc, cộc, cộc, cộc…

Tiếng bước chân không nhanh cũng không chậm, người phụ nữ trong chiếc l*иg hoảng sợ ngồi bật dậy, run rẩy lui về sau.

Trong phòng không mở đèn, rèm cửa sổ mở hé ra, ánh trăng màu trắng bạc len lỏi vào, chiếu những tia sáng mỏng manh xuống sàn nhà lạnh lẽo, xuống sợi dây xích màu vàng.

Lạch cạch.

Cánh cửa được mở ra, một làn gió thổi vào mang theo hơi nóng ẩm ướt và mùi nước hoa nam trên người anh.

Ánh đèn sáng rực ngoài hành lang rọi vào căn phòng quanh năm không thấy ánh mặt trời, người phụ nữ ngồi dưới mặt đất đưa tay lên che mắt nên sợi dây xích ở cổ tay bị kéo lê phát ra âm thanh chói tai, cô nhìn người chồng của mình qua khe hở giữa các ngón tay.

Anh có vẻ ngoài rất đẹp, mặc một bộ đồ vest và mang đôi giày da, phong độ ngời ngời. Thế nhưng dưới lớp da người ấy là một con ma của ngày Rằm tháng Bảy.

“A Nhưỡng.”

A Nhưỡng là tên húy mà mẹ cô đặt cho cô.

Anh mở đèn lên, ngọn đèn pha lê màu tím chiếu xuống chiếc l*иg màu vàng tạo ra ánh sáng chói mắt. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, rúc vào một góc của chiếc l*иg, ánh mắt của cô đầy hoảng sợ khi nhìn anh đóng cửa phòng lại, bước đến gần mình.

“Em có nhớ anh không?”

Anh mở chiếc l*иg ra rồi ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt hoảng loạn sợ hãi của cô lên.

Anh nói rằng, anh rất yêu em.

Nhưng cô lại bảo anh cút đi.

Bên ngoài biệt thự có một cây ngô đồng rất lớn, con quạ đậu trên cây đang kêu, sâu bọ dưới gốc cây đang rả rích, còn những con kiến đang bò.

Không lâu sau thì trong phòng vang lên tiếng khóc của người phụ nữ.

Ở hành lang bên ngoài căn phòng có một bé gái khoảng sáu bảy tuổi mặc một chiếc váy công chúa, mái tóc buông xõa ra được kẹp ở sau tai bằng một chiếc kẹp tóc kim cương sáng lấp lánh. Ánh trăng, ánh đèn của hành lang và ánh đèn ở cầu thang trộn lẫn vào nhau, bởi vì độ sáng khác nhau nên khi chiếu xuống đã chia cắt nền nhà thành những ô sáng, bé gái nhấc gấu váy len lên chơi nhảy ô dưới những ô sáng ấy, gấu váy được đính những viên đá quý lấp lánh đầy màu sắc như đỏ, xanh lá, xanh dương.

Qua một lúc lâu sau, bé gái nhảy mệt nên dựa vào tường, chân đá tấm thảm trên mặt đất.

Lạch cạch.

Cánh cửa lại được mở ra.

“Lĩnh Lĩnh.”

Cô bé ngẩng mặt lên, đôi con ngươi sáng ngời, gọi bằng chất giọng trong trẻo: “Bố ơi.”

Người đàn ông bước đến bế cô bé lên.

Ngày Rằm tháng Bảy là ngày sinh nhật của cô bé, ông bà ta thường nói rằng đứa trẻ nào sinh ra vào ngày xá tội vong nhân thì sẽ bị ma quỷ nguyền rủa.

Cô bé không tin, cô bé sẽ nguyền rủa lại ma quỷ.

Lúc này thì mặt trăng đã nấp vào đám mây mềm mại.

Bố hỏi Lĩnh Lĩnh: “Con muốn quà sinh nhật gì nào?”

“Con muốn một cái l*иg vàng.” Cô bé quơ cánh tay trắng nõn, vẽ áng chừng kích thước của chiếc l*иg, nét mặt vô cùng nghiêm túc: “Kim cương trên đó phải cực kỳ to ạ.”

Bố hỏi cô bé muốn có chiếc l*иg để làm gì?

“Con muốn giam anh trai lại để anh ấy chỉ chơi với một mình con thôi.”

Nhìn đi, ma quỷ không tài nào nguyền rủa được cô bé.

Cô bé tên là Thương Lĩnh Lĩnh, là ma nữ do đại ma đầu sinh ra.

Về sau, ma nữ lớn lên…



Mười tám năm sau.

Vào lúc mười giờ tối, ở nhà tang lễ Hoa Hưng. Xe chở xác lái vào trong nhà tang lễ, đi ngang qua những bóng cây râm mát, bỏ lại phía sau xe những ngọn đèn đường cũ kỹ. Nhà xác nằm ở góc trái của nhà tang lễ, xe chở xác đi vào làn đường chuyên dụng rồi dừng ở trước cửa, sau khi được phun khử trùng thì có hai người bước xuống xe. Cả hai đều mặc vest và quấn khăn đen trên cánh tay. Một người mở cốp xe, người còn lại thì đi vào trong nhà xác đẩy chiếc xe chuyển xác bằng thép không gỉ ra. Hai người nhìn nhau rồi cùng bước đến khiêng thi thể được bọc trong túi đựng xác màu vàng lên xe, sau đó đến khu khử độc trong nhà xác.

Không lâu sau đó thì nhân viên trực ca đêm chạy đến, là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, bà ấy mặc đồng phục của nhà tang lễ, đeo khẩu trang và buộc tóc gọn gàng. Bà trò chuyện với người chở xác vài câu rồi mở khóa kéo của túi đựng xác ra. Trong túi đựng xác là thi thể của người chết vì bệnh gan thời kỳ cuối nên sắc mặt vàng vọt, người phụ nữ xem tấm thẻ trên túi đựng xác để kiểm tra thân phận rồi đẩy vào trong khu chống phân hủy.

Bên phải của khu chống phân hủy là khu đông lạnh, bên phải của khu đông lạnh là khu phẫu thuật thẩm mỹ phục hồi thi hài và trang điểm, tất cả các khu đều là những tòa nhà độc lập được nối với nhau bằng các hành lang.

Vào giờ này thì khu phẫu thuật thẩm mỹ vẫn còn người, vì khoảng nửa tiếng trước có một người chết vì tai nạn giao thông được đưa vào trong nhà tang lễ, người nhà muốn phục hồi thi hài.

Tiểu Lý là thực tập sinh mới, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải thi thể cần được phẫu thuật phục hồi. Ông Bùi - sư phụ của cậu ta bảo cậu ta đến quan sát nhân tiện học hỏi kỹ thuật. Cậu ta đã cất công đến nơi rồi nhưng ông Bùi lại không đến nên cảm thấy mình đã bị ông Bùi lừa.

Sau khi thay đồ bảo hộ xong thì cậu ta lê đôi chân nặng nề vào phòng phục hồi thi hài, trong phòng có rất nhiều người, có người quen cũng có người không quen.

Cậu ta không quen cô gái có đôi mắt đẹp nhất đó, có người gọi cô ấy là Tiểu Thương cũng có người gọi cô ấy là Lĩnh Lĩnh.

“Cậu là Tiểu Lý mới vào làm à?”

Dáng người của cô khá cao, cô đeo khẩu trang, chỉ để lộ cái trán đầy đặn và đôi mắt sáng lấp lánh, đuôi mắt có mí trong nhỏ hơi cong, vô cùng xinh đẹp và có hồn.

Giọng nói của cô ngọt ngào và dịu dàng, hay đến nỗi khiến Tiểu Lý quên mất mình đang run.

Tiểu Lý thẹn thùng gật đầu.

Cô nói: “Chào cậu.”

Cô nở nụ cười, đôi mắt cong lên mang cảm giác ngây thơ tột cùng.

Tiểu Lý cực kỳ hồi hộp nên lắp bắp: “Chào… chào chị.”

Chiều hôm nay cậu ta vừa cảm thấy hối hận vì đã học ngành tang lễ này nhưng bây giờ cảm giác đó đã bay biến.

Thương Lĩnh Lĩnh đeo găng tay cao su vào rồi rút chất lỏng trong khoang bụng của thi thể ra, sau đó cầm cây kim to dài được nối với ống chứa formalin rồi tiêm chất chống phân hủy vào tim của người chết. Một loạt động tác liền mạch dứt khoát, cô cụp mắt, hai hàng mi im lìm.

Tiêm được một nửa thì cô quay đầu lại nói: “Cậu lấy hộp công cụ giúp tôi được không?”

Tiểu Lý nhìn thấy chất lỏng mà cô rút ra và cả thi thể đã được vén tấm vải che.

Cậu ta không nhịn được: “Ọe…”

Trước khi đến đây cậu ta đã nghe sư phụ nói rằng người chết này là nạn nhân của một vụ tai nạn giao thông, phần mặt bị tổn hại nghiêm trọng do va chạm với bánh xe.

Cậu ta vừa mới được cô gái xinh đẹp an ủi thì hiện thực đã vả một cái tát thật mạnh.

“Ọe...”

Đây là lần đầu tiên cậu ta chính thức tiếp xúc với nghề phẫu thuật thẩm mỹ thi hài này.

Cậu ta che miệng mình qua lớp khẩu trang, kìm nén cơn buồn nôn.