Chương 20

Trương Vũ ăn xong một thịt đùi dị thú, một đĩa thịt thang không biết tên, còn có Khoa Nhĩ đút cho Trương Vũ một khối bò bí-tết dạng thịt nướng, Trương Vũ ăn no viên mãn, nằm bất động ở trên ghế, cũng không quản tay dầu mỡ trây trét, liền lười biếng bất động sờ bụng mình, híp mắt trông rất thỏa mãn.

Khoa Nhĩ thấy tay cuả Trương Vũ khiến cho quần áo dính đầy dầu mỡ mà Trương Vũ còn không biết, còn đang ở chỗ này sờ bụng, cảm thấy đáng yêu vô cùng, cực kỳ giống mèo, ăn uống no đủ liền miễn cưỡng thuận mao chính mình.

Khoa Nhĩ tiếp nhận khăn mặt từ trong tay người hầu, kéo tay Trương Vũ lại bắt đầu lau chùi, mỗi một ngón tay cũng không bỏ qua, Trương Vũ không nhẫn nại nghiêng mình vung tay "Ai nha, dùng nước rửa là được rồi, cần gì dùng khăn mặt lau chứ!"

Hiện tại Trương Vũ chính là một người cật hóa cộng thụy thần (ăn nhiều mà còn là thần ngủ), ăn cơm một lần sẽ buồn ngủ đến con mắt cũng không mở ra được, hiện tại ý thức của Trương Vũ cũng đã không biết chạy đi đâu, còn tưởng rằng đang ở trong nhà, Vỏ Trứng lau tay cho mình nữa đấy.

Khoa Nhĩ không để ý đến Trương Vũ, nắm chắc tay của Trương Vũ không tha, cẩn thận lau chùi, cho đến khi ngón tay không còn dầu mỡ nữa. Vừa ngẩng đầu thì thấy Trương Vũ đã ngủ rồi, miệng còn lầm bầm "Vỏ Trứng, đem tao ra nằm cạnh ban công, phơi nắng... Khò khò... Khò khò..."

Khoa Nhĩ nghe thấy lời nói của Trương Vũ hàm hàm hồ hồ, trong lòng rất mềm mại, anh lại xoay người đem Trương Vũ bế lên, thấp giọng phân phó người hầu dọn xong giường ở sân sau, tự mình thì ôm Trương Vũ đi ra ngoài sân.

Sân sau là cha của Khoa Nhĩ vì mẹ tu kiến lại, mỗi một chỗ đều lục ý dạt dào, hoa tươi tô điểm, bươm bướm bay lượn.

Khoa Nhĩ tới sân sau, ghế nằm bên bụi hoa trong sân đã dọn xong, trên ghế nằm trải thảm lông thật dày, Khoa Nhĩ cẩn thận đem Trương Vũ đặt lên ghế nằm, cũng bảo người hầu đặt chăn và ra giường chỉnh chỉnh tề tề bên cạnh trên người Trương Vũ.

Trương Vũ ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết mọi việc xung quanh, chỉ cảm thấy là phơi nắng thật thoải mái, khóe miệng treo nụ cười đô đô.

Gió nhẹ khe khẽ thổi qua, đám người hầu lặng lẽ rời khỏi sân, đang trong lúc xoay người thì nhìn thấy Khoa Nhĩ thiếu gia nhẹ nhàng hôn trán Trương Vũ một cái, hình ảnh duy mĩ bình yên.

Lan Tư quản gia cực kỳ kích động về tới Bái Đức Lỗ phủ đệ, nhưng không có nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân, Lan Tư quản gia chạy nhanh tới kéo một người hầu hỏi, đám người hầu cung kính trả lời "Thiếu gia bọn họ ở sân sau, thiếu gia mang bạn về ra sân sau ngủ."

"Biết rồi." Lan Tư ổn định cảm xúc, nhíu mày chê nói "Bạn cái gì? Đó là thiếu phu nhân của chúng ta!"

"A?" Người hầu trông thoáng giật mình.

"A cái gì mà a? Nói cho các người, sau này cư xử thật tốt với thiếu phu nhân cho tôi, nếu để cho tôi biết trong mấy người có ai dám không tôn kính đối với phu nhân, hừ hừ, các người biết hậu quả rồi đó!"

Nói xong Lan Tư quản gia liền xoay người về phòng, cũng không quản việc để lại cho đám người hầu một tin tức oanh tạc như thế nào.

Lan Tư vừa đi vừa nghĩ đội điều trị gì đó không thể đi mời, hiện tại chỉ có thể dựa vào bạn cũ.

Thầm hận ngững người tập kích vô đạo đức, xem ra Bái Đức Lỗ phủ đệ cũng phải thanh lý cho thật tốt.

Còn như tên Lí Nhĩ Lai Đức kia, Lan Tư hơi khinh miệt nở nụ cười, quản gia lão có cả đống thủ đoạn để mi mở miệng a!

Lan Tư mở quang não ra kết nối, mới vừa kết nối được, một nam nhân vẻ mặt ai oán liền hiện ra trước mặt Lan Tư "Áuuu, bạn cũ của tôi, ông thật sự là quá vô tình, hiện tại mới nhớ liên hệ với tôi sao? Tôi luôn luôn đợi ông a."

"Xin lỗi." Lan Tư không hề có thành ý xin lỗi "Ngõa Lạp Nhĩ, tôi cần sự trợ giúp của ông."

"Giúp gì? Tôi nói cho ông a, nếu không cho tôi nhìn nam nhân mang thai kia, tôi sẽ không giúp đâu!" Ánh mắt của Ngõa Lạp Nhĩ đảo tròn, mau chóng cò kè mặc cả.

"Không thành vấn đề." Lan Tư đồng ý một hơi, rõ là buồn ngủ có người tặng cái gối a "Hiện tại tôi muốn ông, lập tức, tới Bái Đức Lỗ phủ đệ ngay và luôn, tôi sẽ bảo phòng bảo vệ cho ông vào."

"Được." Ngõa Lạp Nhĩ cực kỳ hưng phấn "Chờ tôi mười lăm phút."

Nói xong, Ngõa Lạp Nhĩ liền đóng quang não, sợ Lan Tư lại cùng ông bàn bạc điều kiện gì đó, người khác không biết thủ đoạn của Lan Tư, nhưng ông lại biết, đcm, thật sự là làm cho người sống không bằng chết a.

Mười lăm phút sau, một cỗ xe huyền phù khẩn cấp đáp xuống Bái Đức Lỗ phủ đệ, xe mới vừa dừng ổn, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi liền khẩn cấp nhảy khỏi cửa chạy ra ngoài, râu ria xồm xàm trong tay còn xách theo một cái hòm y dược, tiếp theo phía sau lại xuất hiện một người máy, người máy mặc áo khoác trắng dài, còn đeo khẩu trang, trông có khuôn có dạng, bỗng nhiên nhìn thấy còn tưởng rằng thật sự là một bác sĩ nữa!

Ngõa Lạp Nhĩ vừa thấy Lan Tư liền "ha ha" cười rộ lên "Âyy, thiệt nhiều năm không gặp, gặp ông trên quang não luôn cảm thấy ông vẫn không có thay đổi, nhưng vừa gặp ngoài đời, thân ái, ông già đi rất nhiều nha."

Lan Tư hung hăng trừng mắt nhìn Ngõa Lạp Nhĩ một cái, chầm chậm khoan thai nói "Ông nói rất đúng nha, tôi đã già rồi a, nhưng mà tôi vẫn luôn nhớ rõ tuổi người của nào đó so với tôi còn lớn hơn vài tuổi, kết quả có một bạn nhỏ thấy chúng ta kêu chúng ta cái gì ta? Âyy? Kêu tôi là chú, nhưng kêu người nào đó tới ông nội a."

"Này, không nên lặp lại đề tài như thế!" Ngõa Lạp Nhĩ cũng nhớ tới sự kiện kia, khi đó ông và Lan Tư đều còn trẻ, đại khái bộ dáng khoảng 2000 tuổi, nhưng mình mỗi ngày đều ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm, từ đầu đến cuối không lo sửa soạn, có một ngày bọn họ cùng đi ra ngoài, gặp một bé trai, bé trai nhìn hai người họ nói một câu "Chú, ông nội, các người là cha con hả? Lớn lên không giống nhau nha."

"Nam nhân kia ở đâu?" Ngõa Lạp Nhĩ biết cùng Lan Tư đấu võ mồm nhất định là bi kịch, dứt khoát bỏ qua, ngược lại nhắc tới mục tiêu hôm nay của mình.

"Nam nhân cái gì? Có thể lễ phép chút hay không? Đó là thiếu phu nhân của nhà tôi!"

"Được rồi được rồi, thiếu phu nhân." Ngõa Lạp Nhĩ qua loa gật đầu "Có thể mang tôi đi gặp cậu ấy chứ?"

"Tất nhiên." Lan Tư nhận lời nói "Nhưng tôi phải nói rõ ràng với ông, chuyện này không thể để cho bất luận kẻ nào biết."

"Ây, biết rồi." Ngõa Lạp Nhĩ cũng là một vị quý tộc, đương nhiên biết tính nghiêm trọng của chuyện này, bị nhân dân tinh tế biết tới không sao, chỉ sợ người của tinh cầu đối thủ lấy ra gièm pha "Yên tâm, tôi có chừng mực."

"Đi thôi." Lan Tư thấy Ngõa Lạp Nhĩ hứa hẹn nghiêm túc, lúc này mới dẫn Ngõa Lạp Nhĩ vào tòa thành.

Xuyên qua hành lang phồn hoa, Ngõa Lạp Nhĩ bị Lan Tư cản lại hành lang, bản thân thì lại sửa sang lại quần áo đi đến hướng sân sau.

"Rất xa, Lan Tư liền nhìn thấy thiếu gia ngồi ở bên người Trương Vũ lấy một quyển sách xem chuyên chú, vừa còn thường giúp Trương Vũ hiếu động đem chăn vén lên lại một lần nữa đắp tốt, xuyên qua ánh mặt trời sợi tóc màu trà của Khoa Nhĩ lưu lại một hình tượng ấm áp.

Lan Tư thở một hơi, tiêu sái nhẹ nhàng bước đến.

Khoa Nhĩ ngẩng đầu thấy Lan Tư lại đây, ngón tay khoát tay áo hướng Lan Tư, Lan Tư hiểu ý dừng lại bước chân rời khỏi sân sau.

Không quá lâu sau Khoa Nhĩ cũng từ trong sân đi ra "Sao nữa rồi?"

"Thiếu gia, đây là Ngõa Lạp Nhĩ bạn cũ của tôi, ông ta vốn là nghiên cứu viên cuả trưởng lão viện tinh tế, sau đó chê nơi đó khuôn khuôn sáo sáo rầy rà liền rời đến đây, y thuật của ổng rất đáng để tín nhiệm, con người cũng rất đáng tin, Lan Tư đặc biệt mời ổng đến xem thân thể của phu nhân."

"Chào cậu, Khoa Nhĩ thượng tướng." Ngõa Lạp Nhĩ thay đổi bộ dáng cợt nhả, trịnh trọng chào hỏi.

"Ừ, bà xã của tôi xin nhờ ông." Khoa Nhĩ mang ánh mắt sắc bén nhìn Ngõa Lạp Nhĩ một cái, mới chậm rãi căn dặn trịnh trọng.

"Ngài yên tâm, Ngõa Lạp Nhĩ sẽ dốc toàn lực bảo đảm mẹ con phu nhân bình an." Ngõa Lạp Nhĩ vỗ vỗ ngực cam đoan nói "Không biết hiện tại có thể trông thấy phu nhân hay không?"

"Em ấy mới vừa ngủ." Khoa Nhĩ thản nhiên nói "Chờ em ấy tỉnh lại đi."

"Được rồi." Ngõa Lạp Nhĩ hơi thất vọng, nhưng mà rất hiểu rõ cũng không nói gì, giấc ngủ của dựng phu rất quan trọng nha.

Giấc ngủ này của Trương Vũ thật sự rất trầm, chờ lúc tỉnh lại sắc trời đều tối đi, Trương Vũ miễn cưỡng duỗi thắt lưng, vạch chăn Trương Vũ chuẩn bị đi lấy một ly nước uống, chỉ là, Trương Vũ dụi dụi mắt nhìn, mình đang ở đâu vậy?

Phòng ngủ thường to lớn của hoàng thất Âu Châu, thảm thiên nga mềm phủ kín cả phòng ngủ, bình hoa điêu khắc tinh xảo đặt trên bàn lộ ra ánh sáng loé lóe trông cũng rất sang chảnh, trên bình cắm hoa tươi xinh đẹp, cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi hoa, làm cho tinh thần người ta chấn động.

Giường lớn rộng ba người, trông mềm mại bồng bềnh, đến nỗi Trương Vũ lại muốn nằm lại một lần nữa!

Nơi này là chỗ nào? Trương Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ cuối cùng nhớ lại mình bị bắt cóc, sau đó thì sao ta? Ààà, được quý tộc tình một đêm của mình cứu ra, rồi mới đem mình về nhà của anh ta.....

Đây là nhà của quý tộc kia! Trương Vũ cuối cùng cũng nhớ ra!

"Em đã tỉnh?" Một giọng nói trầm thấp từ phía sau Trương Vũ truyền đến, dọa Trương Vũ nhảy dựng.

Trương Vũ xoay người, vừa nhìn thì ra là Khoa Nhĩ.

"Là ngài a." Trương Vũ nịnh nọt nhìn Khoa Nhĩ "Ha ha, thật ngại quá a, tôi ngủ lâu như vậy, nếu không có chuyện gì, vậy tôi liền tạm biệt, cám ơn ngài đã nhiệt tình chiêu đãi."

"Vì sao lại đi?" Khoa Nhĩ cau mày, anh không thích bộ dáng Trương Vũ khúm núm, vẫn là thích Trương Vũ giương nanh múa vuốt kia, "Là trong phủ có chỗ nào không tốt sao? Tôi lập tức cho người sửa lại."

"Không không có." Trương Vũ có chút bối rối, cậu gãi gãi đầu "Tôi đến đây lâu như thế, người máy bảo mẫu Vỏ Trứng của tôi sẽ lo lắng."

"Không sao." Khoa Nhĩ thản nhiên nói, "Uống nước trước." Thấy Trương Vũ tiếp nhận, liền nói thêm "Đợi đi, tôi sẽ cho người đi đem người máy bảo mẫu của em mang đến đây."

"Phốc." Trương Vũ vừa nghe, trong lòng quýnh lên, một miệng nước đều phun ra, "Khụ khụ." Trương Vũ bị sặc đến ho khan.

"Uống chậm một chút." Khoa Nhĩ đem cái ly trong tay Trương Vũ ném qua một bên, vòng qua Trương Vũ, vỗ lưng của Trương Vũ, thấy Trương Vũ khụ một hồi cảm thấy tốt hơn nhiều, lúc này mới lại mở miệng nói "Em là vợ của tôi, tất nhiên là phải theo ở cùng một chỗ với tôi."

"Anh nói cái gì?" Trương Vũ ngây người "Không phải nói cho anh rồi sao? Tôi là đàn ông, hơn nữa tôi với anh trừ bỏ đêm hôm đó thì không có một chút quan hệ!"

"Trong bụng em đã có bảo bảo, đương nhiên là vợ của tôi." Khoa Nhĩ đương nhiên nói, còn vỗ vỗ lưng của Trương Vũ.

"Này!" Trương Vũ hoàn toàn tạc mao! "Ai có bảo bảo? Anh nói rõ ràng cho tôi!"

========================================

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Vũ ngạo kiều nói "Ai nói trong bụng bố có bảo bảo đâu? Không có cmt sẽ không có bảo bảo nha!"

Thân tặng tất cả mọi người đã ủng hộ truyện của mình ❤️