Chương 36

☆ Chương 36

Phủ Bái Đức Lỗ nổ tung rồi, bởi vì, thiếu phu nhân nuốt cơm không trôi!

Có người khịt mũi, nuốt cơm không trôi cũng đâu có gì, căng thẳng cái gì? Sao không căng thẳng được? Bọn người hầu chống nạnh: Mi đang hăm mộ và đố kị!!! Cũng không suy nghĩ một chút thiếu phu nhân nhà của tui giờ đang..... Tình trạng nuốt cơm không trôi, việc này cao tới đâu? Việc này có sao lớn!!!

Đại quý tộc toàn bộ tinh tế đều biết Khoa Nhĩ cưới nam "Kiều hoa" thường dân, nay muốn ăn cái này, mai muốn ăn cái kia, lên núi xuống biển, trên trời, ngoài tinh tế gì cũng ăn, gì cũng kén, chỉnh Khoa Nhĩ thượng tướng thành thê nô hết, mỗi ngày bay lên bay xuống để cho vợ ăn.

Đương nhiên các đại quý tộc cũng phát hiện khác thường, đó chính là nam thường dân này sao lại ăn thịt dị thú chứ? Hỏi Khoa Nhĩ, Khoa Nhĩ đều ra vẻ lạnh lùng, sau đó quăng một câu "Thức tỉnh dị năng."

"Dị năng gì?"

"Sống lâu."

"Cá...cái gì" Các quý tộc trợn mắt hốc mồm, đó là dị năng gì?!

Không nói.

Khoa Nhĩ rất khổ não, bởi vì bất kể Trương Vũ ăn cái gì đều sẽ ói tới lơ mơ, chỉ có thời gian mấy ngày mới vừa nuôi được Trương Vũ mặt tròn lại biến thành cằm nhọn rồi!

Khoa Nhĩ lo lắng tìm Ngõa Lạp Nhĩ đến kiểm tra cho Trương Vũ, kết quả tất cả bình thường. Ngõa Lạp Nhĩ cũng hiểu được rất khó giải quyết, cuối cùng còn ra kết luận đoán chừng là vấn đề tâm lý của Trương Vũ.

Vấn đề tâm lý của Trương Vũ? Khoa Nhĩ không hiểu gì hết.

Ngõa Lạp Nhĩ giải thích cho Khoa Nhĩ: "Lúc đàn ông mang thai trong lòng rất yếu đuối, đừng thấy thiếu phu nhân lạc quan cởi mở, nhưng lúc đang mang thai nếu có nút thắt gì không tháo được, chậc chậc, đó thật đúng là quá dễ dàng, đàn ông mang thai luôn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn."

"Vậy tôi phải làm sao?" Khoa Nhĩ khiêm tốn thỉnh giáo, thật ra đối với Trương Vũ có gì luẩn quẩn trong lòng, Khoa Nhĩ thật đúng là bó tay. Mình ở trên chiến trường luôn đánh đâu thắng đó, thế nhưng dỗ ngọt, nhìn lòng người vẫn rất khó mà làm được.

"Cậu phải học lời đường mật." Ngõa Lạp Nhĩ ân cần giáo dục "Cho dù là nam hay nữ đều thích nghe êm tai, phụ nữ a, thích người yêu gọi cô ấy là sweetheart, darling, còn như đàn ông..." Ngõa Lạp Nhĩ liếc mắt "Cậu có thể gọi là thân ái (honey), hoặc là bảo bối gì đó, đều có thể."

"Mỗi ngày đều nhớ nói một câu anh yêu em, như vậy có thể tăng cảm giác an toàn cho đàn ông mang thai nha."

"Còn nữa, thỉnh thoảng hôn một cái, như vậy cũng tiện tăng tiến tình cảm vợ chồng."

...

Khoa Nhĩ nghiêm túc nghe, chăm chú nghe giảng giống như lúc nghe giảng trong trường.

Trương Vũ vì khẩu vị không tốt, cho nên cả ngày chán nản không có tinh thần, Lan Tư quản gia tri kỉ tìm rất nhiều Lam quả đến khai vị cho Trương Vũ, lúc này Trương Vũ mới cảm thấy tốt hơn.

Cậu ngồi ở đầu giường, phía sau tựa gối bông thật dày, cầm trong tay lật xem. Bàn xếp nhỏ kế bên bày một đĩa Lam quả, một xấp thịt khô, làm ăn vặt cho Trương Vũ nhai.

"Thấy sao rồi?" Khoa Nhĩ ngồi cạnh Trương Vũ, sờ sờ đầu Trương Vũ, ân cần hỏi han.

"Vẫn ổn." Trương Vũ ngẩng đầu nhìn, thì ra là Khoa Nhĩ.

"Ừ, có đặc biệt muốn ăn gì hay không? Anh bào phòng bếp chuẩn bị."

"Không có." Trương Vũ khép sách lại, mỉm cười nhìn Khoa Nhĩ "Hôm nay anh không bận sao?"

"Hôm nay không có việc gì lớn." Khoa Nhĩ nghĩ đến một đống văn kiện ở quân bộ, mặt không đổi sắc nói rằng "Quan trọng nhất là cơ thể của em."

"Cơ thể của em rất tốt, nào có vấn đề gì." Trương Vũ liếc mắt trừng Khoa Nhĩ "Hơn nữa, em chỉ nôn mà thôi, cái này là phản ứng có thai bình thường thôi hà!!!"

"...."

"Nhưng..." Trương Vũ suy nghĩ một chút "Em muốn ăn lẩu."

"Lẩu?" Khoa Nhĩ nhíu mày, đó là thứ gì? Nhưng thật khó là Trương Vũ lại có món muốn ăn, Khoa Nhĩ nào có không đáp lời? Anh hôn trán Trương Vũ một cái, lại dừng vẻ mặt một chút như cũ nói "Chờ anh nhé, bảo bối."

"...."

"Khoa Nhĩ Bái Đức Lỗ!!!" Trương Vũ rống giận "Anh gọi ai là bảo bối?! Anh coi lão tử như gì hả?!"

Khoa Nhĩ đi tới ngoài cửa "....???" Sao lời Ngõa Lạp Nhĩ nói lại không có tác dụng?! Lần này Khoa Nhĩ không còn dám tiếp xúc với Trương Vũ đang tức nổ lửa, hiếm khi lộ ra vẻ mặt chạy trốn.

Trương Vũ ngồi ở trên giường, sau khi giận một hồi, đột nhiên "phụt" bật cười, chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng tiêu tán được ít, xem ra con người phải thường xuyên phát tiết mới tốt, một người luôn xoắn xuýt như thế cũng không đúng, mình là một đại nam nhân sao lại giống như một người phụ nữ hay sầu não nghi ngờ.

Khoa Nhĩ tìm được Lan Tư, hỏi lẩu là gì. Lan Tư vỗ tay nói "Đấy là món ăn do phu nhân phát minh, nghe nói là một loại nồi đun nước chần đồ ăn mà người trái đất cổ thích ăn!"

"Vậy ai làm?" Khoa Nhĩ quan tâm nhất là vấn đề này.

"Cái này~ phải hỏi người phụ trách ăn uống An Na Độ Nhĩ rồi." Lan Tư suy nghĩ một chút rồi nói "Phu nhân với An Na Độ Nhĩ từng nói tới cách làm lẩu rồi."

"Vậy thì nhanh chuẩn bị đi." Khoa Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, tự tay cởi nút áo trên cổ ra, xoa xoa trán.

"Nếu thiếu gia mệt thì đi nghỉ đi! Tôi sẽ chăm sóc tốt thiếu phu nhân." Lan Tư quản gia có chút đau lòng Khoa Nhĩ, từ lúc biết Trương Vũ mang thai trở đi, lại gặp phải chuyện loạn thất bát tao gián điệp đồ, một mặt phải chú ý cảm xúc và an toàn của Trương Vũ, mặt khác còn phải bố trí kế hoạch, tìm ra gián điệp, còn phải tìm thịt dị thú cho Trương Vũ ăn. Thực sự là mệt muốn chết luôn.

"Không có sao." Khoa Nhĩ xua tay "Quan trọng nhất là cơ thể của Trương Vũ."

"Thiếu gia, mạo muội hỏi một câu." Lan Tư quản gia do dự một chút "Ngài thích thiếu phu nhân không?"

"Tại sao lại hỏi như thế?" Khoa Nhĩ vô cùng kinh ngạc, tuy Lan Tư quản gia quan tâm mình, nhưng chưa từng hỏi qua đời sống tình cảm của mình,sao hôm nay lại hỏi như thế.

"Không có gì." Lan Tư cười cười nói, nói xong lại cảm khái "Si tình trong huyết mạch của gia tộc Bái Đức Lỗ, rất nổi tiếng."

"Lão gia và phu nhân lúc đó tự do yêu đương, cha của lão gia cũng chính là lão thái gia lúc đó đều muốn cắt đứt chân của lão gia, thế nhưng lão gia vẫn kiên quyết cưới phu nhân."

"May mắn là, phu nhân không chịu thua kém, con gái đã xuất giá chưa tới mấy chục năm liền mang thai, lão thái gia đành phải tha thứ cho lão gia."

Lan Tư thở dài "Thiếu gia, thiếu phu nhân là đứa trẻ tốt." Bây giờ ngài vì đứa bé mới đón nhận Trương Vũ, như vậy nếu có một ngày ngài gặp được người mình động tâm, đến lúc đó Trương Vũ phải làm như thế nào?

"Tôi biết." Khoa Nhĩ biết ẩn ý của Lan Tư, Khoa Nhĩ trầm mặc, "Tôi không biết trong tương lai tôi có thể gặp người mình chung tình hay không, nhưng bây giờ tôi thích Trương Vũ."

"Tôi rất vui vì người mang thai là em ấy." Khoa Nhĩ nhẹ nói. Biển người mênh mông, gặp nhiều người thoáng qua như vậy, chỉ có Trương Vũ khiến mình dừng lại. Chưa có người nào khiến cho mình nóng ruột nóng gan, không liên quan tới đứa bé, chỉ là nhìn Trương Vũ mỗi ngày ăn cơm không trôi, Khoa Nhĩ đều cảm giác được đau lòng khó nhịn, nếu vì đứa bé, khả năng lớn là anh chỉ lo cho an nguy và sức khỏe của Trương Vũ thôi, sao lại chăm sóc dư thừa như thế? Chỉ là một cái nhíu mày nho nhỏ đều sẽ khiến cho tim mình khó chịu, sao lại không thích em ấy chứ? Khoa Nhĩ rất vui vì Trương Vũ mang thai.

"Vậy là tốt rồi." Lan Tư thả lỏng một nửa tâm, trong lòng lặng lẽ cầu khẩn, Trương Vũ phải là người chung tình của thiếu gia nhà mình!!!

Lan Tư quản gia hỏi An Na Độ Nhĩ lẩu làm sao, An Na Độ Nhĩ mau chóng triệu tập đầu bếp tinh anh chạy đến phủ Bái Đức Lỗ, thiếu phu nhân Trương Vũ An Na Độ Nhĩ cũng không thấy, hắn cung kính ở trong phòng khách xong, đến chào chủ nhân trẻ tuổi của phủ Bái Đức Lỗ Khoa Nhĩ.

"An Na Độ Nhĩ." Khoa Nhĩ ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt nghiêm túc.

"Vâng, thiếu gia." An Na Độ Nhĩ chịu ánh mắt quan sát của Khoa Nhĩ, chân bắt đầu nhũn, thậm chí phía sau bắt đầu toát mồ hôi. Ngay lúc này, An Na Độ Nhĩ cảm nhận được rõ uy nghiêm của đại quý tộc trẻ tuổi chém gϊếŧ trên chiến trường, chỉ nhìn hắn như thế, hắn cũng cảm thấy chân nhũn ra, mồ hôi đầm đìa.

"Cửa hàng của thiếu phu nhân nếu giao cho anh, đó là tín nhiệm với anh, hy vọng anh xử lý tốt." Khoa Nhĩ nhấp một ngụm cà phê, buông xuống "Tôi không mong đến cuối cùng cửa hàng của thiếu phu nhân xuất hiện bất kỳ vấn đề gì."

"Nếu như anh làm thiếu phu nhân thất vọng, vậy thì..." Khoa Nhĩ lạnh lùng nhìn thẳng An Na Độ Nhĩ "Tôi sẽ để anh nếm thử tư vị hối hận."

"Vâng, tôi hứa sẽ không để cho thiếu phu nhân thất vọng." An Na Độ Nhĩ mồ hôi lạnh chảy ròng, mau chóng cam đoan, còn kém thề với trời thôi.

"Được, tôi tin anh sẽ hoàn thành." Lúc này sắc mặt của Khoa Nhĩ mới nhu hòa một chút "Bây giờ anh với đầu bếp của anh đi làm lẩu đi, nhất định phải làm cho thiếu phu nhân thoả mãn, bằng không..." Khoa Nhĩ không cần nói cũng biết.

"Vâng!" An Na Độ Nhĩ thề, nếu như mình không nói "Vâng", vậy thì chắc chắn mình sẽ bị nhốt trong phòng tối, chắc chắn thế! An Na Độ Nhĩ lệ tuôn đầy mặt, sủng thê thần mã, thực sự là quá đáng ghét!

Trương Vũ trong phòng ngủ xem sách một hồi, đột nhiên cảm thấy rất chán, coi thực sự rất vất vả! Trương Vũ rất dứt khoát quăng sách đi, sờ bụng đứng bên cửa sổ nhìn thế giới bên ngoài.

Life can only be understood backwards, but it must be lived forwards. (Chỉ có nhìn ngược mới có thể hiểu được cuộc sống; Nhưng muốn sống thật tốt, thì phải nhìn về phía trước.)

(J: Dòng trên là tg ghi hết nha, không phải edit giải nghĩa ra đâu, sai thì đừng chửi edit!)

Thế giới bên ngoài thật tốt.

Bươm bướm bay lượn, chim chóc lượn quanh.

Lễ vật thượng đế ban cho loài người có rất nhiều thứ tốt đẹp, đôi mắt, để cho chúng ta thấy đẹp và xấu; mũi để cho chúng ta ngửi được thơm và thối; tai để cho chúng ta nghe được nốt nhạc và lời yêu tốt đẹp, đương nhiên còn có chuyện lặt vặt... Nhưng mà đây cũng không phải là thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất là, thượng đế đưa cho chúng ta một trái tim biết nhận biết chua ngọt đắng cay, dùng ánh sáng đom đóm thắp sáng đời người, học được lớn tiếng ca hát lúc đang đau khổ để trút hết bất mãn,lúc vui vẻ thì giúp đỡ người khổ cực, vì mỗi một đóa hoa nở rộ vui mừng cảm động lây.

Có lẽ tình yêu cũgn là một loại đẹp, lúc nó xuất hiện sẽ trở nên điên cuồng, lúc biến mất sẽ than thở. Đôi khi tốt đẹp là cần thuận theo tự nhiên, cưỡng cầu thì chỉ từng bước phai màu, chẳng thuận theo tự nhiên, lúc nó tới, chúng ta phải quý trọng thật tốt, lúc mất đi than một tiếng bảo trọng, như vậy mới tốt.

Lúc ăn cơm Khoa Nhĩ đi gọi Trương Vũ,thì thấy Trương Vũ lẳng lặng đứng ở cửa sổ, khóe miệng mỉm cười, tĩnh mịch xa cách.

"Đang nhìn gì thế?" Khoa Nhĩ tiến lên ôm hông của Trương Vũ, cằm gác lên vai Trương Vũ. Trương Vũ bây giờ tĩnh mịch khiến Khoa Nhĩ có chút xa lạ.

"Không có gì, chính là cảm thấy phong cảnh bên ngoài không tệ." Trương Vũ quay đầu lại, mỉm cười nhìn Khoa Nhĩ "Có phải dọn cơm rồi không? Em đói rồi." Theo lời của Trương Vũ, bụng Trương Vũ phát ra tiếng "ục ục~".

"Ha ha, coi đi." Trương Vũ cười nhạt nói, có chút ngượng ngùng, mấy nay không có ăn cơm nhiều, Trương Vũ cảm thấy đói đến lưng ngực dính vào nhau.

"Ha ha." Khoa Nhĩ nhìn Trương Vũ lúng túng, cười khẽ một tiếng, nhận được là Trương Vũ tức giận xoay người bước nhanh về phía phòng bếp.

Khoa Nhĩ tâm tình tốt ở phía sau dặn "Đi chậm một chút."

Vẫn chưa đi đến phòng bếp, Trương Vũ đã ngửi thấy mùi thơm tê cay đặt biệt của lẩu rồi.

"Ực." Trương Vũ nuốt nước bọt, giương mắt nhìn đáy canh màu đỏ, ngửi một cái "Thật là thơm~"Trương Vũ say mê.

Đã bao lâu rồi chưa được ăn cù lao* thơm ngon? Từ khi tới đây đã nửa năm, thảo nào lại nhớ tới thế, a, lẩu mến yêu của tui, ngẫu* tới đây!!!

*cù lao cũng là lẩu luôn nhưng đây là cách gọi của người miền Tây, tui có quen 1 bà chị người Kiên Giang, bả thấy nồi lẩu là kêu cù lao hoài mà đếch biết cù lao là con mẹ gì, hỏi ra là lẩu =.=

*ngẫu là cách xưng hô cũng từa tựa như yêm, ngộ...

"Thiếu phu nhân, hài lòng chưa?" Lan Tư nhìn dáng vẻ trông mà thèm chảy nước miếng của Trương Vũ, trong lòng biết lẩu làm thành công một nửa, phân nửa còn lại là nếm vị thôi.

Trương Vũ ngồi trước bàn ăn, cầm đũa trong tay, một bên chỉ người hầu "Món phía dưới~ miếng thịt kia cũng nhúng luôn~"

"Ưm~ Ngon quá." Trương Vũ ăn một miếng, cay đã miệng, tê dại đã nghiền, hầu như Trương Vũ đều chảy nước miếng!!!

=================================