Chương 111: Võ Cường quá ngu xuẩn

Đại sảnh cục cảnh sát bắc khu.

Quý Thuyên đem Lữ Khiết từ trên người mình xuống: "Đủ rồi!" Diễn quá lố rồi đó.

Lữ Khiết nhẹ nhàng hừ một tiếng, khóe mắt liếc nhìn thuộc hạ nàng đang cùng người khác nói chuyện: "Không dám, ngươi đã nhìn thấy biểu tình của Quách Triết chưa?"

"Dù sao tôi cũng không thấy hắn làm ra hành động ghen tuông gì cả?" Quý Thuyên bất đắc dĩ, cũng chỉ có nữ nhân này mới không phát hiện ra kỹ thuật diễn của mình thực sự quá kém cỏi, Quách Triết phỏng chừng đã sớm nhìn ra cho nên mới án binh bất động.

Lữ Khiết sắc mặt hơi đổi: "Một chút đều không có sao?" Không có khả năng, nhìn người mình yêu thân thiết với người phụ nữ khác, không có lý do nào mà không ăn dấm chua đi? Chẳng lẽ ngày đó cô kỳ thật chỉ đang tự tạo mộng tưởng tươi đẹp cho chính mình sao?

Vậy cũng quá thảm hại rồi!

Quý Thuyên gật đầu, đề nghị: "Cô có muốn hay không đổi thủ đoạn khác?"

"Thao..." Thủ đoạn này cô thật vất vả mới nghĩ ra được, Lữ Khiết hùng hổ xoay người rời đi, đi về hướng nam nhân tản ra hơi thở nho nhã, xem ra chỉ có thể dùng chiến thuật bá vương ngạnh thượng cung mà thôi.

Nhìn Lữ Khiết hướng Quách Triết đi tới, Quý Thuyên xoay người quay trở lại văn phòng, mở quang não ra, tìm thấy Khuất Linh.

Khuất Linh đang cắn hạt dưa nghi hoặc nhìn khuôn mặt tuấn tú của đội trưởng nhà mình: "Đội trưởng?" Thật soái nha, đáng tiếc lại là kẻ bất lực.

"Tôi muốn cô tra giúp tôi một người." Quý Thuyên tỏa ra ánh sáng chói lòa cất bước đi, giày da trắng thuần gõ từng nhịp xuống sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy khiến không ít nữ cảnh sát cũng phải đứng lại mà nhìn ngắm.

"... Không thể làm miễn phí." Nhìn thoáng qua đám hoa si phía sau, Khuất Linh ai thán, thật đáng tiếc, đội trưởng nhà cô lại là một tên bất lực đâu.

"Tháng nay sẽ cho cô tiền lương gấp đôi." Quý Thuyên đẩy cửa văn phòng, thuận tiện ở trong lòng mắng một câu, đúng là thần giữ của, xin người này làm việc cho hắn đúng là lãng phí tiền bạc.

Khuất Linh nghe xong, hai mắt sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười tươi rói như hoa nở, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Vì đội trưởng làm việc là vinh hạnh của tôi, tôi nhất định sẽ giúp ngài hoàn thành nó."

"Tôi muốn có tất cả tư liệu về quản gia Tuyên gia, ngài mai đem tư liệu đến cho tôi." Quý Thuyên ấn ấn huyệt thái dương.

"Rõ!"

Sau khi về nhà, quản gia thất hồn lạc phách trở về phòng.

Tuyên Nhược Tây nghi hoặc nhìn Quách thúc rời đi: "Quách thúc là bị làm sao vậy? Dọc đường cứ luôn rầu rĩ không vui?"

Tuyên Nhược Phong như có điều suy nghĩ mà nhìn bóng dáng Quách thúc: "Có lẽ là... Chú ấy thất tình đi?"

"...Thất tình?" Tuyên Nhược Tây kinh ngạc, thật không dám tưởng tượng ra một người cứng ngắc như thế cũng sẽ biết thất tình? Điều càng làm hắn tò mò hơn chính là Quách thúc thích kiểu con gái như thế nào?

"Anh đi hỏi một chút."

"Tam ca, anh vẫn là nên để cho Quách thúc yên tĩnh một mình đi? Lúc này mà đi tìm thúc ấy không phải chọc vào chỗ đau của thúc ấy hay sao?" Tuyên Nhược Phong vội vàng ngăn lại.

"Em nói cũng có lý." Tuyên Nhược Tây kêu đầu bếp làm một đĩa bánh ngọt kiểu Âu, rồi dặn người hầu đem cơm chiều lên.

Trở lại trong phòng Quách thúc lúc này, hắn lẳng lặng nhìn chính mình trong gương...

Khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn, mái tóc bạc hỗn loạn, thân thể cũng đã không còn cường tráng, trẻ trung như trước nữa...

Hắn đã quá già rồi...

Mười năm trước hắn đã không xứng với hắn, mười năm sau bọn họ càng không thể ở bên nhau, huống chi hắn đã vứt bỏ rồi.

Quả nhiên là hắn vẵn cảm thấy quá mệt mỏi...

Thịch thịch thịch.

Thanh âm của Tuyên Nhược Phong ở ngoài cửa vang lên: "Quách thúc, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Quách thúc phụ hồi lại tinh thần vội vàng đáp lại: "Tiểu thiếu gia, thúc đã dùng qua dịch dinh dưỡng, bây giờ muốn nghỉ ngơi."

Thanh âm ngoài cửa bỗng nhiên yên tĩnh một lúc, hồi sau Tuyên Nhược Phong mới lên tiếng: "Vậy...Thúc nghỉ ngơi cho tốt."

Tuyên Nhược Phong trở lại phòng bếp, nhìn tam ca lắc đầu: "Thúc ấy nói thúc ấy không đói."

Tuyên Nhược Tây khẽ than: "Vậy thôi, chúng ta cứ ăn trước đi."

Lúc hai người đang trong bữa cơm, Tuyên Nhược Bắc cũng vừa về đến nhà nên cùng bọn họ dùng cơm luôn, bởi vì trên bàn có không ít món kho, bữa cơm này Tuyên Nhược Bắc ăn cũng không ít, Tuyên Nhược Tây vì chiếu cố Tuyên Nhược Phong nên không thể ăn nhiều.

Tuyên Nhược Bắc đang gặm chân gà thì thân thể cứng lại, ngơ ngác nhìn tin tức hiện trên quang não, đột nhiên đứng dậy, oa một tiếng khóc nức nở: "A..."

Tuyên Nhược Phong đang ngoan ngoãn chờ uy thức ăn cùng Tuyên Nhược Tây đồng thời khϊếp sợ, kinh ngạc nhìn bộ dáng Tuyên Nhược Bắc hai mắt đỏ bừng, thật sự chảy xuống nước mắt, hai người đồng thời dại ra, trong lòng đang không hiểu sao tứ ca lại khóc nháo, chẳng lẽ là do vừa rồi bọn họ nhắc tới Quách thúc rất có khả năng là đang thất tình nên cũng chọc tứ ca đau lòng theo?

"Em khóc cái gì, em cũng thất tình à?" Thanh âm Tuyên Nhược Tây hơi run, Tiểu Bắc từ sau hai tuổi đã không còn khóc nữa. Hiện tại em trai mình khóc thương tâm như vậy, Tuyên Nhược Tây không nôn nóng không được.

"Không phải...Em có..." Tuyên Nhược Bắc thút tha thút thít.

Nghe vậy, Tuyên Nhược Phong theo quán tính nhìn về phía bụng tứ ca: "Là anh mang thai sao?"

"Là anh sinh..." Tứ ca nói xong phản ứng đột nhiên chậm lại, lắc đầu kêu một tiếng: "Là anh phải làm ba ba, anh phải làm ba ba..."

Ba ba?

Tuyên Nhược Phong hơi nhíu mày, tứ ca cùng bạn gái nhỏ của anh ấy phát triển cũng quá nhanh đi?

Tuyên Nhược Tây đầu óc thoáng trở nên trống rỗng, ở một bên sắp hóa thành hóa thạch sống, lung lay sắp đổ đến nơi.

Tuyên Nhược Bắc đột nhiên chạy tới, xoay xe lăn của Tuyên Nhược Phong đối diện với hăn, sau đó...

Hai tay ôm nách Tuyên Nhược Phong, dùng lực một cái đã nhấc bổng Tuyên Nhược Phong từ trên xe lăn.

"Anh không ngờ cảm giác được làm ba ba chính là loại cảm giác này đi."

Tuyên Nhược Phong bị nắm lấy bả vai sắc mặt khẽ biến, không cần nghĩ cũng có thể biết tư thái hiện tại của hắn rất không đẹp mắt. Hắn có thể hiểu tâm tình làm ba lúc này của tứ ca, nhưng có thể hay không thông cảm một chút cho "người bệnh" là hắn, đừng có xem hắn giống như trẻ con mà nhấc tới nhấc lui như thế, bị người khác nhìn thấy sẽ trở thành trò hề rất khó xem.

Nhìn Tiểu Phong giống như không còn sức sống, bang một tiếng, tựa như có thứ nào đó được kết nối trở lại, Tuyên Nhược Tây lập tức hoàn hồn, tiến lên dùng sức đá mông Tuyên Nhược Bắc: "Tuyên Nhược Bắc, buông Tiểu Phong xuống cho anh."

Tuyên Nhược Bắc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy sự lạnh lẽo trong mắt Tuyên Nhược Phong, nước mắt trong phút chốc thu trở về, ngoan ngoãn đem Tuyên Nhược Phong thả lên trên xe lăn.

"Tứ ca vậy mà đã có hài tử, nhưng anh đến giờ vẫn chưa có giới bạn gái của anh cho mọi người nhận thức nha..."

Không đợi Tuyên Nhược Phong nói hết lời, quang não của Tuyên Nhược Bắc lại sáng lên, vội vàng nhìn quang não, đột nhiên lao vội ra cửa, chỉ để lại một câu: "Anh ra cửa..." Bảo bối của hắn muốn sinh ra rồi, cũng không thể lãng phí thời gian ở chỗ này được.

Nhìn Tuyên Nhược Bắc hấp tấp bộp chộp như vậy, nào có bộ dáng của một người sắp làm cha, Tuyên Nhược Tây vội vàng đuổi theo: "Em chạy cái gì, anh còn chưa nói hết đâu..."

Kết quả, tam ca cũng không đuổi theo kịp tứ ca.

Một ngày bận rận qua đi, Tuyên Nhược Phong trở về phòng ngáp một cái, nhìn tiểu nhân ngư bộ dáng đáng thương nhìn lại hắn, cặp mắt to tròn kia lại làm cho hặn không khỏi nhớ đến tiểu trư mà hắn đã từng dưỡng qua, lòng cũng mềm xuống, từ trong không gian lấy ra một vài lá cải trắng đút cho tiểu nhân ngư ăn.

Tiểu nhân ngư thấy lá cải trắng nổi trên mặt nước, nhanh chóng bơi đến ăn đồ ăn, lộ rõ biểu tình vui sướиɠ được thỏa mãn.

Tuyên Nhược Phong khẽ than, thật đáng tiếc nha, tiểu trư nuôi nó lớn còn có thể ăn, tiểu mỹ nhân ngư nuôi lớn rồi có tác dụng gì đâu chứ?

Theo thường lệ hắn thu thập tin tức từ con diều, sau đó đi tìm tam ca, rửa mặt xong rồi lên giường đi ngủ.

Không đợi hắn đi điều tra chuyện của Quý Thuyên, quang não đột nhiên phát sáng. Nhìn thấy yêu cầu gọi video, Tuyên Nhược Phong sắc mặt lạnh lẽo mở quang não, khuôn mặt ghê tởm của Võ Cường xuất hiện trước mặt hắn.

"Có chuyện gì?" Thanh âm của Tuyên Nhược Phong lập tức hạ xuống vài độ, ánh mắt ánh lên tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm Võ Cường.

Nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh đến mức lưng hắn phát run, Võ Cường kinh hồn táng đảm mở miệng, thanh âm run rẩy: "Thủ lĩnh Cực Ác tháng sau sẽ đến Lam tinh, tính toán sẽ dùng tôi làm giao dịch với cục cảnh sát, nhưng mục đích thực sự là muốn nâng cao giá." Nói xong, trán Võ Cường đổ mồ hôi lạnh không ngừng, rất sợ Tuyên Nhược Phong không hài lòng sẽ khiến hắn thịt nát xương tan.

"Ồ..." Tuyên Nhược Phong hơi nhướn mày, âm điệu lên cao, nhưng cũng lạnh đi vài phần, "Nâng cao giá? Nói như vậy, sâu trong cơ thể mày vẫn chưa bại lộ?"

Nếu không, sau khi Cực Ác tinh tắc biết được sâu kia chính là điểm mấu chốt của vụ án, sẽ lấy lợi thế duy nhất này đề cao giá trị tín dụng điểm.

Tuyên Nhược Phong hai mắt u ám xoẹt qua một tia sáng lạnh, Võ Cường đầu đây mồ hôi, hoảng loạn giải thích: "Tuyên thiếu gia yên tâm, tôi chỉ nói là cái gì tôi cũng không biết." Điều hắn sợ hãi lúc này, chính là Tuyên Nhược Phong không tuân thủ hứa hẹn mà cứu hắn.

"Mày cảm thấy bọn họ sẽ tin tưởng mày?" Tuyên Nhược Phong môi mỏng khẽ nói.

"Tôi cũng không phản bội thủ lĩnh, bọn họ chắc hẳn là rất tin tưởng tôi. Cho nên bọn họ mới không bức tôi nói ra hung thủ là ai." Võ Cường hoảng loạn nói.

Võ Cường thật sự quá ngu xuẩn...Tuyên Nhược Phong không lợi dụng thật tốt con cờ này thì thực có lỗi với chính mình quá, hắn nhất định phải ép khô Võ Cường đến giá trị cuối cùng.

"Phải vậy không?" Thanh âm của Tuyên Nhược Phong có chút ấm lại, khóe miệng cũng không còn lạnh lẽo nữa.

"Hơn nữa, sau khi biết được giá trị tín dụng điểm của tôi, thủ lĩnh bọn họ kỳ thật không có tính toán đem tôi giao cho cảnh sát." Võ Cường ngón tay béo tốt của mình xoa xóa cái trán lớn của mình.

Tuyên Nhược Phong trong lòng cười nhạo, gia hỏa cư nhiên còn được dưỡng béo tốt như vậy, thật đúng là quá ghê gớm rồi.

"Mày cho rằng không phải như thế mà đã yên tâm rồi?" Tuyên Nhược Phong giễu cợt cười không một cút độ ấm, cố ý che đi sự lạnh lẽo, nói, "Cũng đúng thôi, mày hiện tại chính là công cụ hái ra tiền của bọn họ. Làm sao bọn họ có thể dễ dàng đem mày đi bán nhanh thế được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thủ lĩnh Cực Ác tại sao muốn tới Lam tinh?" Hơn nữa tại sao phải là tháng sau mới nói cho hắn cái tin tức tốt như thế này. Hắn còn tưởng rằng, thủ lĩnh Cực Ác sẽ không xuất đầu lộ diện, như vậy hắn cũng có thể yên tâm giao sâu cho Võ Cường.

Võ Cường khẽ gật đầu.

Tuyên Nhược Phong dò hỏi: "Lần này tới bao nhiêu người?"

"Dạ, là 100 người."

Tuyên Nhược Phong nghe vậy mày hơi nhíu lại: "Nhiều người như vậy, hẳn không chỉ là tới giao dịch đơn giản như vậy đi?"

"Còn muốn đưa một số người ở khu ổ chuột đi." Võ Cường không chút khách khí bán đứng thủ lĩnh của hắn, này cũng chú định cái chết trong lai của hắn ta.

"Thiếu chút nữa là ta đã quên, các ngươi cũng là cư dân có mở kinh doanh buôn bán. Các ngươi sẽ đặt chân đến nơi nào?" Tuyên Nhược Phong đối với những giao dịch không có quá nhiều để tâm, cho hắn biết đi nữa, hắn cũng không có nghĩa vụ phải đi cứu những người trong khu ổ chuột đó, chung quy hắn cũng phải người đi làm từ thiện gì.

"Khách sạn lớn Lục Lâm."

"Ta nhớ không nhầm... Nơi đó là khách sạn của Khổng gia, Khổng gia quả nhiên cùng tinh tặc có liên quan đến nhau."

Vương Sơ Tình cư nhiên lại chọn một kẻ như thế làm chồng, Long gia không có khả năng không biết đi.

Nói nhiều cũng vô nghĩa, Tuyên Nhược Phong nhìn về phía Võ Cường nói: "Được rồi, lời tiếp theo đây mày phải nhớ kĩ cho tao, chiếu theo mà làm. Nếu có bất kì thay đổi nào, nhất định phải báo cho tao trước, đã hiểu chưa?"

Võ Cường kiên định gật đầu: "Dạ vâng, tôi đã hiểu." Lần này hắn đã xác định Tuyên Nhược Phong chính là con thuyền lớn lúc này để hắn ta dựa vào.

Đáng buồn cười hơn là, Võ Cường không hề biết răng có rất nhiều người muốn mạng của hắn.