Chương 29: Ai đã chạm vào sách của tôi

Lần đầu tiên Mộc Tử Dục thấy hơi bỏng tay khi nhận số tiền này, bây giờ cậu đã tiết kiệm được hơn một trăm nghìn tinh tệ, tất cả đều là Verdi cho, nếu không phải trước đây cậu không quen biết Verdi, thì cậu đã nghĩ đối phương nghĩ đến lòng tự trọng của cậu, nên mới nghĩ biện pháp đưa tiền cho cậu. Số lần đưa tiền nhiều như này khiến cho một người tham tiền như cậu cũng cảm thấy không yên tâm.

Mộc Tử Dục đẩy tấm thẻ về phía đối phương, "Chúng ta là bạn bè, anh không cần khách sáo như vậy!”

Verdi cúi đầu, nhướng mày dài của mình, anh đột nhiên đưa tay ra cầm khuôn mặt của Mộc Tử Dục, khuôn mặt đẹp trai của anh dần tiến sát về phía cậu, môi anh sắp chạm vào môi Mộc Tử Dục, ánh mắt của anh rất hung hãn: “Chúng ta đúng là không phải người ngoài, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé!”

Mộc Tử Dục bị giật mình bởi hành động của Verdi, đồng Tử của cậu lập tức co rút lại, cậu theo phản xạ muốn đánh anh, nhưng cậu vẫn đang ôm cục lông ở trong lòng. Lúc này Verdi đột nhiên buông tay ra, anh nhíu mày vỗ trán của mình, dùng vẻ mặt mặt không có chuyện gì nói: "Có phải vừa nãy tôi đã làm chuyện gì kỳ quái đúng không?”

Mộc Tử Dục: “...”

"Xin lỗi, tôi có một căn bệnh lạ, đôi khi tôi không thể khống chế được bản thân, lúc đó tôi sẽ làm một số hành động kỳ quái.” Verdi đau đớn xoa lông mày, giống như trời sắp sập xuống vậy, dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Mộc Tử Dục, như chỉ cần Mộc Tử Dục nói một câu không phải, thì trái tim mong manh của anh sẽ vỡ thành từng mảnh thủy tinh, “Có phải trong lòng cậu đang khinh thường tôi đúng không?”

Mộc Tử Dục: “...”

"Thôi quên đi.” Verdi thở dài, dùng vẻ mặt đau khổ nhìn Mộc Tử Dục một cái, giống như một đứa trẻ mong manh yếu đuối bị một chuyện làm chỗ suy sụp, quay đầu muốn rời đi.

"Đừng!” Mộc Tử Dục vội vàng giữ đối phương lại, “Không phải đâu, tôi chắc chắn không khinh thường anh, không phải anh chỉ bị bệnh thôi à, hơn nữa anh không có làm gì cả!”

Mộc Tử Dục cảm thấy hơi áy náy khi nhìn vào đôi mắt của anh, không phải anh chỉ bị tâm thần phân liệt thôi à, bây giờ anh có tám mươi nhân cách cũng không sao, đối phương có nhiều tiền như vậy, mang cơm cho cậu ăn, nhờ cậu nuôi dưỡng thú cưng quý giá của mình, anh tin tưởng cậu như thế, hơn nữa cậu luôn tìm cách để đối phương chi tiền, chuyện này đã không có đạo đức rồi. Mặc kệ anh bị bệnh thật hay giả, cậu sẽ không tìm tòi điều tra về chuyện này, cậu không thể là người không có lương tâm.

Verdi quay người lại: "Câu tin lời tôi nói à?” Nếu sau này anh làm chuyện xấu rồi nói đó không phải là ý muốn của anh, cậu nhóc ngu ngốc này cũng tin?

Mộc Tử Dục gật đầu, ông chủ lớn nói câu nào cũng đúng, hơn nữa nể mặt số tiền kia, cậu có thể giả vờ là đứa ngốc.

Verdi bật cười, anh duỗi tay chọc vào giữa trán Mộc Tử Dục, do có vật giữa hai bên lông mày nên Mộc Tử Dục theo bản năng đứng thẳng người: “Sau này dù tôi có làm gì đi chăng nữa, cho dù mọi người đều sợ tôi, cậu sẽ không sợ tôi, đúng không?”

Mấy năm này, cho dù anh làm việc gì, thì anh vẫn nhớ rằng có một ngôi nhà chờ anh trở về, nơi đó xứng đáng để anh bảo vệ. Anh đã đi qua núi xác và biển máu, hồi sinh đoàn lính đánh thuê Minh Vương, chỉ để có sức mạnh để bảo vệ cậu, lúc đó khi bị tách ra anh không cam lòng, nó giống như một con dao sắc nhọn, luôn cắm ở tim anh, hơn mười mấy năm nay anh không thể quên được việc đó.

Nếu như cả một lần gặp lại nhau cũng không có, vậy thì những gì anh làm bao nhiêu năm nay, cuối cùng nó có ý nghĩa gì?

Cho dù Mộc Tử Dục không hiểu được vẻ mặt của Verdi, nhưng cậu cũng biết lúc này mình lên gật đầu, đột nhiên cậu cảm thấy giác chủ đề này hơi kỳ lạ, tại sao lại là cậu rời đi, phải là cậu đuổi anh đi mới đúng, đây là địa bàn của cậu mà.

Verdi nhếch môi cười, anh rất hài lòng lòng với câu trả lời của Mộc Tử Dục, anh chọc nhẹ vào chóp mũi của Mộc Tử Dục, khen cậu: “Ngoan~”

Vì vậy, sau này cho dù mọi người đều sợ anh, Mộc Tử Dục cũng không thể đẩy anh ra, từ nay trở đi cậu sẽ không bỏ rơi anh lại một mình, dù có chút cậu cũng dẫn anh đi theo.



"Ai đã chạm vào sách của tôi!”

Diêm Tấu đang cầm bữa trưa cho Boss nhà mình, lúc đi ngang qua phòng y tế, ở cửa phòng anh ta đã nghe thấy tiếng nói tức giận của bác sĩ vang vọng trong chiến hạm. Anh ta đừng lại rồi nhìn vào trong phòng, thì thấy bộ râu của người trong phòng đang dựng đứng.

Với tư cách là bảo mẫu của cả tổ chức, Diêm Tấu quan tâm hỏi: "Chú Mục, có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ Mục cầm mấy quyển sách y học của mình ra, ông ấy tức giận nói: “Cậu nhanh kiểm tra camera giúp tôi, xem người nào đã vào phòng làm việc của tôi?” Ông ấy thích sưu tầm một số quyển sách nói về căn bệnh lạ hiếm gặp, bản thân ông ấy mà một người nóng nảy, bình thường ông ấy không cho ai được phép đi vào phòng làm việc của mình. Nhưng bây giờ, không biết ai đã lật mấy quyển sách y học trong bộ sưu tập của mình, người nào có năng lực đến mức tránh được thiết bị phòng thủ điện tử! Nếu bắt được tên này ông sẽ dùng dao nhỏ chém tên này một trận! Đem chân của tên này ghép lên vai chính mình!