Chương 31: Ước mơ được sống trong lâu đài cổ

Đối phương: Tôi biết, tôi không có nhiều yêu cầu, chỉ cần anh bao ăn bao ở là được, tôi nghe nói bên anh có một lâu đài cổ lớn, tôi có thể thoải mái chọn phòng, chuyện này có thật không?

Mộc Tử Dục mệt mỏi: Đúng vậy.

Cuối cùng đối phương đã yên tâm: Được rồi, vậy anh cho tôi địa chỉ, ngày mai tôi sẽ đi tìm anh. Từ lúc còn nhỏ đến bây giờ ước mơ của tôi là có một ngày mình sẽ được sống trong lâu đài!

Mộc Tử Dục gửi địa chỉ của mình cho đối phương, hai bên thống nhất nhất thời gian gặp mặt trong ngày mai, sau khi offline cậu vẫn cảm thấy hơi buồn cười, tuyển nửa ngày, cuối cùng cậu vẫn tuyển một hacker, hơn nữa tính cách của vị hacker này khá kỳ lạ.

Đến đây vì có thể sống trong một lâu đài cổ lớn? Chậc, không biết ngày mai người này nhìn thấy lâu đài ma này, thì đối phương sẽ có tâm trạng gì.

Cậu cầm tờ quy hoạch nông trường ra, Mộc Tử Dục xem kỹ, bây giờ quyết định chọn một địa phương, để chú Mike và những người khác mang máy móc đến đó, để đào ao.

Nhìn thấy Mộc Tử Dục định rời đi, Hùng Thiên Bá đang ngậm một quả táo trong miệng, dùng đôi chân ngắn củn của mình vừa lăn vừa bò đến bên người Mộc Tử Dục, duỗi móng vuốt ra ôm chân cậu. Mộc Tử Dục cúi đầu, thì thấy con gấu trúc béo dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn cậu, trong miệng nó vẫn còn đang ngậm một quả táo to, thậm chí có thể nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ mềm mại màu hồng…cả nước miếng đang chảy ra từ hai bên khóe miệng. Tuy nó không nói được, nhưng động tác này đã thể hiện rõ: Nó muốn đi cùng cậu!

Mộc Tử Dục bị sự dễ thương của nó làm cho ngạt thở, cậu nhanh chóng cúi xuống bế cục lông béo lên, ôm cục lông béo rồi cọ mặt vào cái bụng mềm mại của nó, cọ xong thì cậu bế nó thử ước lượng, cậu cảm thấy hơn một tháng nữa cậu sẽ không bế nổi nó mất, cậu nghĩ nên làm cho nó một chiếc xe đẩy, không có việc gì thì đẩy nó ra ngoài đi dạo.

Mộc Tử Dục mỉm cười cười hỏi: "Hùng Thiên Bá, cha nhóc đâu? Anh có việc nhờ cha nhóc giúp đỡ!”

"Răng rắc”, Hùng Thiên Bá nằm trong lòng Mộc Tử Dục cắn một miếng táo, nước trái cây bắn lên mặt Mộc Tử Dục, cậu trả thù bằng cách tát một cái vào mông nó, Hùng Thiên Bá dùng vẻ mặt ngơ ngác ngác nhìn, thì thấy Mộc Tử Dục đang ghét bỏ híp mắt nhìn nó, nó tiến lại gần định liếʍ sạch nước trái cây, kết quả do cổ ngắn, trước khi tiến lại gần thì nó đã bị cậu bóp eo bế đi.

"Ha!” Mộc Tử Dục nhìn hình dáng của nó, cậu không nhịn được bật cười nói: "Đây là hình tượng của người có thân hình thấp bé, chân không dài, bụng cũng không nhỏ.”

Bác Nghiêm đặt Hùng Thiên Bá xuống đất, ông ấy thúc giục nó tự chạy, “Nó béo quá, nếu nó không tập thể dục thì rất có hại cho sức khỏe của nó.” Nói xong ông ấy nhanh chóng lau hết số nước miếng chảy ra từ trong miệng Hùng Thiên Bá, tiện thể lau lông cho nó.

Mộc Tử Dục đồng tình nhìn Hùng Thiên Bá, khi bác Nghiêm đã ra tay, thì cậu có thương nó như thế nào cũng không giúp được gì.

"Cậu chủ định đi ra ngoài à?” Bác Nghiêm xắn tay áo lên, "Tôi đi cùng cậu, cậu chủ ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt cho sức khỏe.”

Mộc Tử Dục không suy nghĩ, dùng đầu ngón tay chân để nghĩ thì cậu cũng biết tại sao bác Nghiêm lại đi theo mình, mặc dù cậu cảm thấy điều đó không có tác dụng gì, bởi vì dù bác Nghiêm có làm các hành động nào, thì Verdi đều dùng thái độ phớt lờ ông ấy. Mỗi ngày bác Nghiêm phải sắp xếp rất nhiều việc, nhưng ông ấy đều không cảm thấy mệt mỏi.

Hướng của lâu đài cổ là từ phía bắc về phía nam, phía sau cách đó một dặm có một con sông nhân tạo, Mộc Tử Dục do dự, không biết sau này mình có dùng đến con sông này không, nên xây dựng ao ở vị trí nào trên con sông này.

Khoảng cách ngắn như vậy, không thích hợp để dùng phi hành khí, đi bộ cũng không thực tế, Mộc Tử Dục thở dài, đáng lẽ cậu nên mua một chiếc xe di chuyển trên quãng đường ngắn trước.

Bác Nghiêm nói một số ý kiến cá nhân về vị trí dòng sông, “Theo phong thủy, nơi ở nên được núi và sông bao quanh, ở đây rất khó tìm thấy nguồn nước, làm sao có thể để lâu đài ở xa nguồn nước được, nên đã xây lâu đài ở trước nguồn nước.”

Mộc Tử Dục bật cười, bác Nghiêm là một người sống trong thời đại công nghệ cao ở tinh tế, vậy mà ông ấy lại mê tín đến thế, suy nghĩ truyền thống của ông ấy như một ông chủ già.

Khi cậu bước ra khỏi cửa thì thấy có người đang đi bộ từ phía xa về đây, Mộc Tử Dục cười nhìn bác Nghiêm, thì thấy khuôn mặt của bác Nghiêm tối sầm lại, ông ấy rất không kiên nhẫn.

"Hùng Thiên Bá, cha của nhóc tới rồi này.” Mộc Tử Dục dùng ngón tay chọc vào đầu Hùng Thiên Bá, đối phương vừa nhìn thấy Verdi, nó vừa lăn vừa bò đi đến đó, dáng đi nghiêng lảo đảo, nhìn từ phía xa thì thấy nó như một cục lông màu đen trắng đang lăn trên mặt đất, trông nó rất vui vẻ.

Verdi ngồi xổm xuống, anh mở túi giấy trong tay ra, cho Hùng Thiên Bá một cái đùi gà lớn.

Cuối cùng Mộc Tử Dục đã phát hiện ra, còn gấu trúc này rất thích ăn thịt, mỗi lần Verdi đến đây đều cho nó ăn đồ ngon, chẳng trách mỗi lần Hùng Thiên Bá nhìn thấy Verdi nó đều nó đều vui vẻ lăn lộn bò về phía anh, đây mới là cha ruột.