Chương 34: Chuyện về Sayr

Vốn dĩ Mộc Tử Dục đã là người của anh, tất cả những gì anh làm chỉ là muốn cậu vui vẻ mà thôi. Không phải là đang lấy lòng cậu, đây là anh đang chiều chuộng cậu!



Đêm hôm đó, đúng là có cơn mưa nhẹ, radar cơ thể của Mộc Tử Dục gần như chính xác với dự báo thời tiết, rất chuẩn!

Khi cơn mưa đang trút xuống ở ngoài cửa sổ, bên trong lâu đài bắt đầu có tiếng nhỏ giọt, chỉ khi trời bắt đầu mưa thì cậu mới phát hiện: Đại sảnh bị đột!

Bác Nghiêm dẫn người đến vội vàng sửa chữa những chỗ bị rò rỉ nước.

Mộc Tử Dục thở dài, chờ khi có tiền câu sẽ sửa chữa cả lâu đài. Đang suy nghĩ, thì máy liên lạc của cậu cũng bắt đầu kêu lên, Mộc Tử Dục cầm lên nhìn, cậu chán nản lắc đầu, người đòi nợ cũng đến rồi.

Mộc Tử Dục mở máy liên lạc ra, trước mặt cậu hiện nên một hình ảnh 3D của một ông già, khi đối mặt phương nhìn thấy xung quanh Mộc Tử Dục không có ai, ông ấy đau khổ nói chuyện: “Tử Dục à, gần đây cậu có khỏe không? Tôi nhớ cậu rất nhiều, tại sao cậu không gửi một tin nhắn nào cho tôi?”

Mộc Tử Dục ngồi tựa lưng vào ghế, khóe miệng cậu hơi nhếch lên: “Tôi vẫn vậy, chỉ là dạo này tôi có rất nhiều việc phải làm, nên chưa có thời gian gọi điện nói chuyện với viện trưởng. Gần đây tôi hơi thiếu tiền, ông nhìn xung quanh tôi đi, ngay cả nhà tôi cũng không còn. Cho nên tôi rất xấu hổ khi nói chuyện với ông.”

Người gọi điện tới đây là viện trưởng cô nhi viện nơi hồi bé Mộc Tử Dục từng ở, ông Bieber.

Cô nhi viện Lạc Diệp là một cô nhi viện tư nhân, ông Bieber chỉ là một dân thường, ngày thường ông ấy kinh doanh nhỏ để kiếm một chút tiền, rồi thành lập cô nhi viện để giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi không có nhà để về. Ở nơi Đế Quốc do quý tộc đứng đầu này, các cô nhi viện tư nhân như này đều không được những người cầm quyền quyên góp, thời gian dần trôi qua viện trưởng càng ngày càng già đi, những đứa trẻ được cô nhi viện nhận nuôi chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của các anh chị lớn tuổi mà cô nhi viện nhận nuôi trước kia, thì đám nhóc mới có thể sống sót được.

Những đứa trẻ có đủ điều kiện, mà vẫn nhớ ơn cũ thì có thể giúp đỡ những đứa trẻ trong cô nhi viện bằng hết khả năng của mình, nó gần như trở thành một quy định không cần phải nhắc nhớ của Cô nhi viện Lạc Diệp.

Mộc Tử Dục vừa nhìn thấy ông Bieber gọi điện cho mình, thì Mộc Tử Dục hiểu ngay ý của đối phương, đơn giản là bọn trẻ đang đói bụng, đang lạnh, chúng muốn một ít đồ vật. Trước đây cứ cách nửa năm đều có một cuộc gọi điện như này, Mộc Tử Dục không nói gì, cậu cố gắng giúp đỡ, bởi vì cậu biết ông viện trưởng cũng rất khó khăn, ông viện trưởng làm những chuyện xin xỏ như này, cũng vì bọn trẻ trong cô nhi viện.

Nhưng lần này, cậu thật sự không có dư tiền để mua đồ cho bọn trẻ, cậu còn không có cách nào để tự bảo vệ mình.

Ông Bieber nhìn hoàn cảnh bên Mộc Tử Dục, ông ấy phát hiện ra đây không phải là nơi cậu thường ở, vẻ mặt của ông ấy lập tức thay đổi, lo lắng hỏi cậu: “Nhà của cậu xảy ra chuyện gì rồi à?”

Mộc Tử Dục "Ừ” một tiếng, cậu hơi buồn bã nói: “Cha tôi vừa qua đời, trong nhà xảy ra chuyện, nên gần đây tôi hơi bận rộn.”

"Ừm, cậu đã vất vả rồi.” Ông Bieber thở dài, ánh mắt hơi đồng tình nhìn Mộc Tử Dục.

Mộc Tử Dục lắc đầu, "Không sao đâu, tôi vẫn có thể chịu đựng được, chỉ là tôi không có biện pháp giúp ông, hay tôi nhờ anh Mộ Phong giúp ông nhé?”

"Không cần,” Ông Bieber nhanh chóng từ chối, "Cậu ấy là quân nhân, không tự do như chúng ta, chúng ta không nên trì hoãn công việc của cậu ấy.”

"Ừ,” Mộc Tử Dục hơi do dự một chút, sắc mặt của cậu dần trở nên nghiêm túc, "Ông Bieber, chuyện liên quan đến Sayr, tôi muốn hỏi…Alô? Alô!”

Ngay khi nhắc đến tên của Sayr, người ở đầu bên kia không do dự tắt máy. Mộc Tử Dục sững sờ ngồi đó, một lúc lâu cậu vẫn chưa hồi phục tinh thần, tại sao cái tên này giống như một chuyện cấm kỵ, ngay cả cậu cũng không được phép hỏi đến? Cậu đã không thể nhớ rõ được hình dạng của người ở trong trí nhớ của mình, cậu chỉ nhớ được tính cách của đối phương hơi xấu xa, bá đạo và cố chấp, còn là người mạnh miệng và dễ mềm lòng.

Lúc này bên phía ông viện trưởng, ông ấy không thể không tắt máy, bởi vì máy liên lạc của ông ấy bất ngờ bị hacker, tín hiệu liên lạc đã bị thay đổi.

Ở hình ảnh trước màn hình, vốn phải là Mộc Tử Dục hiền lành, đẹp trai ôn hòa và tốt bụng, đột nhiên chuyển thành một chàng trai trẻ tóc bạc, tuy người này đang nâng cằm lên và nở một nụ cười nhẹ với ông ấy, nhưng ông ấy không nhìn thấy sự ấm áp nào trong đôi mắt màu xám nhạt của đối phương, "Đã lâu không gặp, ông viện trưởng.”

Một câu ông viện trưởng này, khiến cả người ông Bieber run lên, ông ấy cảm thấy mình bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, làm cả người ông ấy lạnh toát, cuối cùng ông ấy tỉnh táo lại: “Cậu là nhóc Sayr! Cậu không chết?” Tuy rằng màu tóc và màu mắt đã thay đổi, nhưng người dùng giọng điệu không lễ phép như này để nói chuyện với ông ấy, khiến ông ấy cảm thấy mình không được kính trọng chút nào, trong đám trẻ con mà ông ấy nuôi, chỉ có một người đó!