Chương 44: Robot phục vụ khách hàng

Hermann đang đi tới cảm giác cổ mình hơi ớn lạnh, khi nhìn thấy Verdi không cảm xúc đứng cách đó không xa, anh ấy lập tức lùi lại một bước, giữ một khoảng cách an toàn với Mộc Tử Dục. Đồng thời trong lòng anh ấy còn giơ ngón giữa, rõ ràng có tính chiếm hữu cao như vậy, nhưng lại nói không có quan hệ gì, hai người này chẳng thẳng thắn gì cả!

"Ông chủ, cậu xem cái này.” Hermann chỉ vào giao diện, dưới ánh mắt chăm chú của Verdi, anh ấy vẫn kiên trì nói: “Mặc dù không có người đặt hàng, nhưng có rất nhiều người hỏi thăm, hỏi tại sao thú tai dài của chỗ chúng ta lại lớn như vậy? Có phải chúng ta đã dùng hoóc môn kí©h thí©ɧ đúng không, tôi không có thời gian để trả lời những câu hỏi này, cậu có muốn mua robot phục vụ khách hàng không?”

Mộc Tử Dục xem thì thấy đúng là không có thời gian để trả lời, cậu tiến lên một bước: "Đúng là nên mua một cái, giá của nó bao nhiêu?”

Hermann nhanh chóng lùi lại một bước, anh ấy không dám đứng gần Mộc Tử Dục, vì anh ấy lại cảm thấy cổ mình ớn lạnh, “Theo tôi biết, robot thông minh phục vụ khách hàng có giá thuê trên thị trường là 200 tinh tệ trong một tháng, chúng ta phải tự nhập dữ liệu vào cho chúng, còn phải cập nhập dữ liệu.”

"Thuê?” Mộc Tử Dục suy nghĩ một lúc, sau đó cậu nhìn thấy Hermann vẫn luôn cố gắng lùi về phía sau, cậu không hiểu tại sao hôm qua người này còn dính sát vào cậu, hôm nay lại cách xa như vậy, có chuyện xấu gì à.

"Người ta dựa vào cái này để kiếm tiền, bọn họ chắc chắn sẽ không trực tiếp bán phần mềm cho cậu.” Hermann sờ lên cổ, không biết tại sao, từ lúc bị Verdi nhìn thoáng qua một cái, thì anh ấy luôn cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, có cảm giác giống như một con dao lớn sắp rơi xuống cổ anh ấy vậy.

Lúc này Verdi đi tới, anh đứng ở phía sau Mộc Tử Dục, đôi mắt lạnh lùng hơi nheo lại, anh ghét bỏ nói: “Ngay cả một phần mềm cậu cũng không làm được, nên kéo ra ngoài vứt đi!”

Hermann ngạc nhiên đến ngây người, kéo ra ngoài vứt đi có nghĩa là gì? Anh ấy luôn cảm thấy lời nói của ông chủ lớn này rất nguy hiểm!

Mộc Tử Dục trầm tư một chút, đột nhiên cậu đưa tay ra vỗ bả vai Hermann, cười tủm tỉm nói: "Hermann à.”

"Chết rồi!” Chỉ bị vỗ vai một cái mà Hermann đã tránh bàn tay của Mộc Tử Dục, cam chịu số phận, rồi lén lút nhìn vào đôi mắt Verdi một cái, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào bả vai của mình, ánh mắt lúc sáng lúc tối, khiến anh ấy cảm giác như mình đang bị một con sói đói khát máu theo dõi, bả vai của anh ấy sẽ gặp nguy hiểm trong giây tiếp theo. Nó còn nguy hiểm hơn những cận vệ mà gia đình anh ấy bí mật nuôi dưỡng, ông chủ nhỏ từ đâu quen biết một người nguy hiểm như vậy?

"Đúng rồi, anh nói có rất nhiều người hỏi thăm, tuy không có người mua, nhưng vẫn có người cảm thấy hứng thú.” Mộc Tử Dục không chú ý tới ánh mắt của Hermann, cậu sờ cằm thấp giọng hỏi: “Anh có thể tạo một ngày nghỉ, rồi dẫn người ta đến đây không?”

Hermann nhìn Mộc Tử Dục bằng ánh mắt không biết nên nói gì, đây là lần đầu tiên anh ấy gặp một quý tộc không ra vẻ như vậy!

"Anh có thể tự tìm người sửa hồ sơ giao dịch, để cửa hàng trông thu hút hơn một chút?”

Hermann gật đầu, điều đó anh ấy có thể làm được, nhưng hầu hết mọi người đều không thèm sử dụng chiêu này. Anh ấy cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, anh ấy tiếp tục lùi về phía sau một bước, lại nhìn vẻ mặt của Verdi, anh ấy lập tức hiểu ra, ý của người đàn ông này, không phải là do anh ấy quá thân thiết với Mộc Tử Dục, ý của người này căn bản là không muốn cho anh ấy nói chuyện với ông chủ nhỏ.

Mộc Tử Dục quay đầu nhìn Verdi, cậu nhớ hình như trong tay anh có rất nhiều người.

Verdi nhận thấy tín hiệu, anh lập tức nhắn tin cho Diêm Tấu: Gần đây có ai rảnh không?

Diêm Tấu nhanh chóng trả lời: Tôi lập tức sắp xếp người.

Verdi lại nhìn Mộc Tử Dục, trong nháy mắt khuôn mặt anh hiện lên ý cười: “Bữa sáng này cậu muốn ăn gì?”

Mộc Tử Dục nghiêng đầu, cậu "Ừm” một tiếng dài, từ trong ánh mắt của cậu thì Verdi có thể biết cậu đang nghĩ gì, nhưng điều làm cậu càng không hiểu được: “Anh hỏi tôi việc này làm gì? Tôi có ăn chung với anh đâu.”

Verdi: “...”

Kết quả của việc Mộc Tử Dục nói ra câu này là khiến ông chủ lớn tức giận, sau đó bị đối phương kéo đi, sau đó được nhét vào trong tay một bát cháo hải sản lớn, cộng thêm sáu chiếc bánh bao cua, nếu không phải Mộc Tử Dục thích ăn đồ ăn Trung Quốc, cậu thề, cậu không thể nào ăn hết được đống đồ này.

Trong khi Mộc Tử Dục đang vuốt ve cái bụng lo căng của mình, cậu hơi dối dắm nhìn Verdi, nếu cứ bị ông chủ lớn cho ăn như vậy, cậu nhất định sẽ tăng cân.

Đối với cậu thì đồ ăn có một mối liên hệ rất đặc biệt. Ngày trước lúc cậu còn ở thời mạt thế có một câu nói, nói ngọt ngào thì dễ, nhưng đồ ăn thì khó giữ được ở trong miệng, người đàn ông này hết lần này đến lần khác đều chia cho cậu một nửa đồ ăn, giống như muốn nuôi cậu, điều này khiến Mộc Tử Dục có chút không chống cự được. Không nói đến bác Nghiêm đang hiểu lầm, nếu không phải đối phương tỏ ra chán ghét khi Hermann hỏi câu đó, thì cậu cũng đã hiểu lầm anh rồi.

"Cậu đang nhìn gì thế?” Verdi vuốt một chút tóc đang xõa xuống bên tai, không kiên nhẫn tặc lưỡi một cái, “Cậu cắt tóc cho tôi đi, nó dài rồi, rất phiền phức.”