Chương 10: Đạt thành thỏa thuận

Nhưng cũng có thể dùng tinh tệ để mua hộ khẩu, nhưng đại đa số người không có hộ khẩu thì làm gì có tinh tệ cơ chứ.

Dư Thập Nhất nhướng mày không nói chuyện mà ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.

"Cô... hẳn là có thể chữa trị tinh thần lực phải không?" Lâu Kỳ bình tĩnh nhìn Dư Thập Nhất, thái độ rất nghiêm túc, nhưng Dư Thập Nhất lại trả lời: "Chữa trị tinh thần lực? Làm sao để chữa trị?"

Dư Thập Nhất rõ ràng là đang giả vờ, nhưng Lâu Kỳ không còn cách nào khác chỉ có thể tự mình nói ra: “Đó là điều cô đã làm khi tôi hôn mê. Nếu cô có thể giúp tôi chữa trị tinh thần hải của mình, tôi có thể đáp ứng cô một điều kiện.”

Hắn không quy định nội dung của điều kiện, có nghĩa là hắn sẽ đáp ứng ngay cả khi Dư Thập Nhất đưa ra những yêu cầu rất quá đáng trong tương lai.

Mà với thân phận của Lâu Kỳ, hắn có thể làm được rất nhiều việc mà người bình thường khó có thể làm được.

Hiện tại hắn cần phải chữa trị tinh thần hải của mình, đây là việc trong trọng nhất lúc này.

Mặc kệ là vì bản thân hay gia tộc của hắn, chỉ cần chữa trị thành công cho dù trả một cái giá rất đắt hắn cũng nguyện ý.

"Không sợ tôi sẽ đòi anh một bộ cơ giáp sao?"

“Tôi có thể tìm cơ giới sư chế tạo một bộ cơ giáp cấp SSS riêng cho cô.” Lâu Kỳ thành khẩn nói.

Cơ giáp cấp SSS cực kỳ hiếm, nó gần như vô giá.

Dư Thập Nhất cảm thấy mình đã bị thuyết phục.

Nhưng cô không có hứng thú với cơ giáp cấp SSS, mà là điều kiện được người này đưa ra cũng không có hạn chế cụ thể.

Chỉ cần nhìn vào cơ giáp của hắn, quần áo hắn đang mặc cũng như cách nói chuyện và hành vi của hắn đều khiến Dư Thập Nhất chắc chắn rằng người này có thân phận không đơn giản.

Ít nhất hắn cũng là một người có tiền, nhưng khi nghe hắn nói có thể cấp cho cô quyền công dân hợp pháp, và đưa cô rời khỏi hành tinh rác thì Dư Thập Nhất càng chắc chắn rằng gia đình đối phương có người trong bộ máy quân đội.

Mà thôi, cho dù hắn không có thực hiện lời hứa với mình, chỉ riêng bộ cơ giáp Hắc Kim bị hỏng hóc kia thôi cũng đủ.

“Anh đã thuyết phục được tôi rồi đấy.” Dư Thập Nhất cuối cùng cũng buông tay Lâu Kỳ ra và đứng dậy khỏi người hắn.

Lúc này, Lâu Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đột nhiên ngã xuống, cơn đau xé rách vừa bị đè nén do sự tập trung của hắn cuối cùng cũng bộc phát, buộc hắn phải xoay người, nửa người duỗi ra muốn đứng dậy, đột nhiên bị Dư Thập Nhất kéo mạnh và ngả người ra sau. Tiếp đó bàn tay của Dư Thập Nhất chạm lên trên trán hắn, cảm giác mát dịu kia lập tức ập tới.

Tinh thần lực của cô chậm rãi thấm vào.

Tinh thần hải quá nhạy cảm và mong manh, một nơi mỏng manh yếu ớt như vậy mà để tinh thần lực của người khác tiến vào, Lâu Kỳ vô thức muốn chống trả, nhưng hắn cố gắng áp chế suy nghĩ này lại, mở ra tinh thần hải, để cho tinh thần lực của Dư Thập Nhất bơi trong tinh thần hải của mình.