Chương 16: Trùng tộc lại là... hải sản?



Một mùi biển rất quen thuộc nhưng lại rất buồn nôn xộc vào mũi Dư Thập Nhất giống như mùi tanh biển, cô cũng không có thời gian để suy nghĩ mùi tanh nước biển này từ đâu xuất hiện, ngón trỏ chạm vào màn hình quang não.

Việc kiểm tra của cô đã hoàn tất. Khi thanh tiến độ kết thúc, cô có thể vận hành cơ giáp và đưa Lâu Kỳ rời khỏi đây.

Ầm!

Có một tiếng nổ lớn truyền tới.

Những tiếng xé rách và nổ chói tai văng vẳng bên tai, ánh đèn bị dập tắt, những mảnh vụn và mảnh sắt từ trên không rơi xuống, một núi rác đủ sức nghiền nát hai người thành cặn bã.

100%!

Cơ giáp vốn đang đứng thẳng ở trung tâm đột nhiên cúi xuống, chặn những mảnh vỡ từ trên trời rơi xuống, bảo vệ thân thể của Lâu Kỳ.

Nhưng khi ánh mắt của Dư Thập Nhất xuyên qua những vật thể bay đó, hai mắt của cô đột nhiên trừng lớn, giống như cô nhìn thấy điều gì đó mà cô không thể tin được.

Hai mắt của Dư Thập Nhất mở to hết cỡ.

Đó là…

Cua hoàng đế?

Cơ giáp duy trì tư thế cúi nửa người, cố định ở trung tâm phòng làm việc, phía sau có rất nhiều rác rưởi đè lên, tựa như đột nhiên mất kiểm soát, mắc kẹt giữa không trung.

Đây là một cảnh tượng khá buồn cười nhưng lại khiến tim Lâu Kỳ đập thình thịch, sợ hãi cơ giáp có phải đã xảy ra vấn đề gì không.

Nhưng Dư Thập Nhất, người trong cuộc lại không quan tâm tới điều này.

Đôi mắt hạch của cô mở thật to, con ngươi xanh lam phản chiếu hình dáng của con cua hoàng đế khổng lồ màu nâu xám. Trong khoảnh khắc này, cô có cảm giác mình giống như đang mơ.

"Đó là gì?!"

Trong lòng Dư Thập Nhất có suy đoán, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

Thật sự là cô không kiềm chế được.

Cô thậm chí không thể tin vào mắt mình, đưa tay xoa xoa để xác nhận rằng con cua hoàng đế khổng lồ chính là con cua hoàng đế mà cô biết.

Lâu Kỳ được cơ giáp bảo vệ, không hề bị thương chút nào, lúc này nghe thấy tiếng hét không thể tin nổi của Dư Thập Nhất, liền giải thích:

“Đây là trùng tộc chủng loại giáp xác mà tôi đã nói với ô trước đó. Mấy cái càng của nó có lực sát thương rất kinh khủng, chưa kể sức phòng của nó cũng cực cao. Tôi đề nghị..."

Dư Thập Nhất nói điều này trong vô thức, lúc này cô đang phấn khích đến mức không quan tâm được những chuyện khác. Cô hoàn toàn không nghe thấy những lời đề nghị sau đó của Lâu Kỳ, cô giả vờ như mình nghe không hiểu một từ nào.

Nếu không phải hiện tại không thích hợp, cô sẽ nhảy múa vui mừng đến phát điên.

Đây là gì! Đây là cua hoàng đế! Đây là gì! Đó là cua hoàng đế!

Đó là cua hoàng đế! ! ! Cua hoàng đế có thể ăn được! !

Mặc dù nó khá lớn và xấu hơn một chút, trông hơi giống một vũ khí chiến tranh. Nó thậm chí còn cao hơn cả bộ cơ giáo của cô những hai mét, nhìn qua thì có vẻ không phải thứ có thể ăn được.

Hơn nữa, con cua hoàng đế này đâu còn đáng yêu như cô thường nhìn thấy giờ nó phóng to gấp trăm lần, chỉ liếc mắt thôi đã run sợ.

Nhưng Dư Thập Nhất không quan tâm, đôi mắt cô đỏ hoe vì kích động, ham muốn trong mắt cô xuyên qua màn hình, nội tâm cuồng nhiệt thậm chí còn khiến 0529 đang đắm chìm trong mạng lưới liên lạc kinh sợ.

Xong, đứa trẻ này nhịn phát rồ rồi.