Chương 2: Cuộc sống khốn đốn



Nói là nhà kho, nhưng nhìn thoáng qua chỉ có thể thấy các phụ kiện cơ khí được sắp xếp ngay ngắn trên mặt đất, các loại Module cấu hình được đặt trên kệ. Màu sắc bên ngoài của những bộ phận cơ giáp kia cùng chất liệu không đồng nhất, giống như được ghép vá lại với nhau, xấu đến nhức mắt.

Nhưng chính những phụ kiện cay mắt này, cùng với Module vận hành sức mạnh tinh thần trong tay Dư Thập Nhất là có thể lắp ráp thành một cơ giáp hoàn chỉnh.

Tất cả nguyên liệu cơ giáp này đều là cô nhặt từ trong bãi rác, thậm chí ngay hạch tâm cũng cho những cỗ máy này đều được nhặt từ bãi rác, thậm chí hạch tâm.

Mặc dù vẫn chưa được ghép lại với nhau nhưng đây quả thực cỗ máy đầu tiên mà Dư Thập Nhất chế tạo sau khi đến thế giới này.

Dư Thập Nhất không phải người ở thế giới này.

Ba năm trước, cô từ tận thế xuyên đến thế giới tinh tế và trở thành một đứa trẻ mồ côi có cùng tên với mình trên hành tinh K619 trong thiên hà Hải Lam.

Tinh thần lực của nguyên chủ chỉ là cấp E, thể chất cũng chỉ là cấp D. Cô theo mẹ đến hành tinh rác khi cô mới 5 tuổi. Nhưng không lâu sau khi cha mẹ qua đời, nguyên chủ bị buộc phải sống ở bãi xử lý rác, vì cướp đoạt đồ ăn mà chết.

Dư Thập Nhất thay thế nguyên chủ.

Ở kiếp trước, Dư Thập Nhất đã sống ở trong thời kỳ tận thế hơn mười năm, là dị năng giả đứng đầu, vài năm sau cái ngày tận thế cô và thủ lĩnh Zombie đồng quy vu tận, không rõ vì sao cô lại xuyên qua thời không cứu được một cái hệ thống gọi là 0529.

Hệ thống 0529 đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, chỉ có thể sử dụng những chức năng cơ bản nhất cùng dữ liệu được lưu trữ trong hệ thống. Nếu muốn khôi phục lại tất cả các chức năng, hệ thống chỉ có thể khóa lại Dư Thập Nhất, để Dư Thập Nhất hoàn thành nhiệm vụ, tích lũy năng lượng.

Đáng tiếc Dư Thập Nhất không có tiếc nuối nào, cũng không muốn cố gắng, không cần lo lắng đến tính mạng nguy hiểm, cũng không cần lo lắng căn cứ sẽ bị Zombie công kích. Ở trên hành tinh rác, cô cũng chỉ có thể dựa vào đôi tay của mình để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Ừm, sẽ tốt hơn nếu có thứ gì đó ăn ngon.

Có trời mới biết một người tham ăn như cô ở trong tận thế trôi qua như thế nào.

Trước ở tận thế cô không có điều kiện, nhưng hiện tại ở thế giới mới, an toàn tính mạng cũng không cần lo lắng, huống chi là cứu vớt thế giới, nguyện vọng duy nhất chính là thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân.

Tuy nhiên, sự mong đợi của Dư Thập Nhất đã bị hiện thực vả cho một cái.

Đừng nói chi là đồ ăn ngon, thứ duy nhất mà người bình thường có thể ăn được chính là dịch dinh dưỡng.

Điểm khác biệt duy nhất là dịch dinh dưỡng cấp thấp có vị buồn nôn chỉ có thể khiến bụng no, còn dịch dinh dưỡng cao cấp có vị ngon hơn và bổ dưỡng hơn.

Cho dù Dư Thập Nhất muốn tìm nguyên liệu để cải thiện bữa cơm ngon cũng không được.