Chương 5: Liệu thế này có quá đáng lắm không?



Người điều khiển cơ giáp là một thanh niên có mái tóc dài màu vàng, vẻ ngoài thanh tú, có một nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt. Hắn trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, vai rộng eo thon. Hắn đang mặc một bộ quân phục màu đen giống như quân đội. Ngay cả khi đang hôn mê, lông mày của hắn vẫn cau lại, máu chảy ra từ trán trông không hề khó coi mà ngược lại để cho người ta thấy tiếc thương.

Nhưng so với vẻ ngoài yếu ớt và đáng thương, tinh thần của thiếu niên giống như phát điên chạy loạn khắp nơi, thậm chí còn tấn công Dư Thập Nhất, người gần đang đứng gần hắn, điều này khiến hắn trở nên không còn đáng yêu nữa.

Dư Thập Nhất dùng tinh thần lực của mình để đánh ngược tinh thần lực của đối phương giống như cho hắn một cái bạt tai, khiến tinh thần lực của hắn choáng váng vội rút lui vào trong tinh thần hải, nhưng tinh thần hải của hắn đã xuất hiện vết nứt, tinh thần lực của hắn hoàn toàn không thể ở lại bên trong đó, lại hướng ra ngoài như cát ở trong đồng hồ chảy ra.

Bị tinh thần lực của Dư Thập Nhất tát hai cái, tinh thần hải của thiếu niên vốn đã lung lay giờ càng giống như sắp tan vỡ.

Ở thế giới này, tinh thần lực cực kỳ trọng yếu, nếu chỉ muốn sống như người bình thường trong xã hội thì cũng không cần quá chú trọng tinh thần lực, nhưng nếu muốn thay đổi địa vị, biện pháp nhanh nhất chính là nhập ngũ.

Cấp độ tối thiểu để gia nhập học viện quân sự là phải có sức mạnh tinh thần cấp B, nếu sức mạnh tinh thần không đủ hoặc điều khiển cơ giáp vượt quá cấp độ, cơ thể sẽ không thể chịu được áp lực lúc đó sẽ bạo thể mà chết, hoặc tinh thần hải sụp đổ, não bộ trực tiếp tử vong.

Nếu như tinh thần hải bị sụp đổ, thì rất khó có thể ngăn cản.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, người điều khiển cơ giáp sẽ chết.

Nếu như hắn sắp chết, Dư Thập Nhất không cần lo lắng mình sẽ bị trả thù, nếu như không phải sợ gây phiền toái, Dư Thập Nhất thậm chí còn muốn bổ một đao cho xong chuyện.

Cô dùng sức mạnh tinh thần của mình để ngắt kết nối tinh thần của thiếu niên và tinh thần lực cơ giáp, sau đó vui vẻ đem bộ cơ giáp này ném vào trong không gian quang giáp của mình.

Ánh mắt của Dư Thập Nhất rơi vào người thanh niên bị cô thô bạo kéo ra. Khuôn mặt hắn rất đẹp trai, đẹp đến nỗi cô không thể phân biệt được là nam và nữ. Trên bàn tay và khuôn mặt lộ ra vẫn còn vết máu, da thịt bị tróc đến đỏ ửng. Sức mạnh tinh thần bạo loạn vừa rồi của đối phương giờ lại vô cùng ngoan ngoan khi ở trước mặt cô, giống như một con chó thấy chủ mình liền vẫy đuôi.

Giờ thì dễ thương hơn rồi đấy.

Lương tâm còn sót lại không nhiều của Dư Thập Nhất dưới vẻ đẹp của người đàn ông này hơi nhói một chút.

Cô cướp đoạt cơ giáp của người ta, còn bỏ đối phương ở bên ngoài tự sinh tự diệt... Có phải là hơi quá đáng không?