Chương 50: Ăn Đủ Khoai Tây Chiên

Một ngón tay của Niên Sơ Đồng dạo một vòng trên khoai tây chiên xong, thấy không còn nóng nữa mới nói.

" Đến đây ăn đi!"

Niên Sơ Đồng tự cầm lấy một miếng khoai tây chiên trước, bỏ vào miệng mình.

"Ừm... Không tệ lắm."

Bên ngoài mềm mại, chiên ra có một loại hương vị đặc biệt, lại thêm một chút muối, vừa ngon mặn mặn.

Phó Vân Hà lúc này, cũng lén lút nuốt một ngụm nước miếng, đi đến bên cạnh khoai tây chiên, cầm lấy một cây, đưa vào miệng mình.

Mùi gì?

Anh không biết.

Trong lòng anh đang tràn đầy cảm giác đá rơi xuống đất, lần thứ hai ăn được loại thức ăn này, cuối cùng hắn cũng yên tâm rồi.

Nếu không thể ăn được nữa, hắn đều hoài nghi lần đầu tiên chỉ là trùng hợp.

Ý nghĩ trong lòng Phó Vân Hà lật sông rời núi, hết cái này đến cái khác, nhưng động tác trên tay tuyệt không chậm chút nào.

Niên Sơ Đồng mới ăn được mấy cây, nhìn Phó Vân Hà so với tốc độ của mình còn nhanh hơn, thích tới như vậy?

Hai người, một đen một trắng, luân phiên lấy khoai tây chiên ăn.

Nhưng tốc độ càng ngày càng nhanh, giống như thi đấu, thi xem ai ăn được nhiều hơn.

Niên Sơ Đồng sắp tăng tốc độ, thì Đao Đao lại gọi cô.

Cô giả vờ rót một ly nước hỏi Đao Đao, có chuyện gì vậy?



"Chủ nhân, Đao Đao có fan rồi! Hắn còn để lại tin nhắn cho em, em rất hạnh phúc!"

Fan là gì? Một người bạn sửa chữa cuốn sách?

"Không phải, chủ nhân, Đao Đao ở trên mạng có viết một số thứ, cuối cùng bây giờ cũng có người đọc rồi."

Niên Sơ Đồng có chút hiểu, nhưng cũng không có hỏi kỹ, chỉ cần Đao Đao vui vẻ là được rồi.

"Vậy chúc mừng Đao Đao nhé, chúc sách em viết sớm ngày nổi tiếng."

"Ha ha... Cảm ơn chủ nhân, Đao Đao đi viết chữ mã tiếp đây "

Đao Đao lập tức ẩn thân, rời đi.

Niên Sơ Đồng uống một ngụm nước, chữ Mã? Đó có phải là chữ viết tay của con ngựa không? Hay là một phông chữ? Sao không viết, lại sử dụng ngựa?

Lẽ nào ngựa sẽ nhanh hơn sao?

Niên Sơ Đồng tự mình phân tích một hồi lâu, càng nghĩ càng không hiểu, lần sau lại hỏi Đao Đao vậy.

Cô bưng ly nước đi về, nhìn trên đĩa chỉ còn lại ba thanh khoai tây chiên, nhìn Phó Vân Hà hỏi:

"Khoai tây chiên đâu hết rồi?"

Phó Vân Hà lần đầu tiên lộ ra nụ cười rất vui vẻ, hắn híp mắt nói: "Rất ngon, không nhịn được."

Ăn ngon? Niên Sơ Đồng không quá tin tưởng, nhưng không vạch trần nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút, đây có lẽ sẽ là thức ăn duy nhất trong những ngày tiếp theo của anh đấy."

Niên Sơ Đồng nói xong, chỉ vào ba thanh khoai tây chiên trên đĩa nói: "Ăn hết đi!"



Cô xoay người rời đi, đi vài bước, lại ngừng lại, hướng về phía Phó Vân Hà phía sau nói:

Khuôn mặt hại nước hại dân của anh, không nên làm biểu tình ngây thơ ngốc nghếch, nhất định phải giả bộ thành, mỹ nữ tuyệt thế không được tự nhiên, biết chưa.

Niên Sơ Đồng nói xong, tiêu sái rời đi, trở về nhà gỗ.

Phó Vân Hà ở phía sau, một bàn tay sờ lên mặt mình, lại thập phần ghét bỏ, thậm chí còn tức tới run lẩy bẩy.

Mỹ nhân? Tuyệt thế mỹ nữ? Đây lại là một phép ẩn dụ kỳ lạ.

Mặt khác, Niên Sơ Đồng tựa như đã đoán được cái gì đó, chỉ là cô càng tin tưởng thực lực của mình hơn mà thôi.

Cô cho rằng, mặc kệ mình làm gì, cũng sẽ không có cơ hội để hắn phản công gϊếŧ cô được, cho nên cô mới lười hỏi.

Phó Vân Hà thở dài một hơi, hắn không thể không nói, Niên Sơ Đồng suy nghĩ thập phần chính xác.

Hắn cầm lấy cái đĩa, nói với ba thanh khoai tây chiên, mặc dù đã no trướng bụng, nhưng hắn vẫn ăn hết từng cây một.

Đối với anh mà nói, đó là thuốc.

Sau khi ba thanh khoai tây được ăn xuống, Phó Vân Hà chỉ cảm thấy bên hông bụng được buông lỏng, giống như có thứ gì đó bị văng ra.

Một tay hắn gắt gao túm lấy quần bị hất ra, trên mặt vẫn làm bộ bình tĩnh như trước.

Mẹ kiếp! Hắn đường đường là một chỉ huy đế quốc, lại chỉ bởi vì ăn một ngụm, quần lại bị no tới mức bung nút!

Lần đầu tiên hắn bị chính bản thân mình, làm ra loại chuyện này, mà rất muốn khóc!

Nhưng bây giờ, quan trọng nhất là, làm sao để yên lặng quay trở về đây?

(Chương này kết thúc)