Chương 3

Đã sống đến tuổi này, Bạch Lộ Dao thật sự chưa từng có kinh nghiệm chỉ còn hai xu trên người. Vì vậy thoáng chốc ngơ ngác, cậu không nhịn được mà lục lại giá cả của các vật phẩm hiện tại.

Cậu gần như nghi ngờ, thời buổi này giá cả tính bằng đơn vị sao?

Nhưng thực tế cho thấy, giá cả ở tinh tế gần như không khác gì so với nơi mà cậu từng sống. Cậu cũng từ ký ức nguyên chủ biết được vì sao chủ nhân ban đầu chỉ còn lại hai xu tám.

Bởi vì nguyên chủ đã chuẩn bị tự sát, trước khi chết đã tiêu hết hai trăm năm mươi xu. *250(đồ ngốc)

Bạch Lộ Dao mặc dù cảm thấy con số hai trăm năm mươi này không được tốt lắm, nhưng lúc này khi đối mặt với hai xu tám, cậu thực sự còn muốn có con số xui xẻo kia.

Nhưng đã đến lúc này rồi, cậu nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là kiếm được ít tiền trước.

Nếu không thì cậu còn không có tiền để mua cơm.

Một cái bánh bao còn năm xu tiền, với ít tiền của cậu chỉ đủ mua một nửa.

May mắn là không có việc gì làm khó được cẩm lý tinh. Bạch Lộ Dao suy nghĩ một lúc, liền có ý định. Chỉ thấy cậu mở tinh võng trên quang não. Rồi mở trang cá nhân của mình, đăng một tin tức.

Online bói toán, mỗi lần mười đồng. hông chính xác không nhận tiền. PS: Chỉ nhận một lần."

Ban đầu, thông tin này của nguyên chủ không có nhiều người hâm mộ trên mạng xã hội, chỉ có vài người bạn cũ. Do đó, thông tin này ban đầu không nhận được phản ứng nổi bật, nhưng ngay sau đó...

Những người bạn cũ này cười trừ một tiếng và cho rằng cậu ta có phải muốn tiền tới mức điên không, sau đó chụp màn hình và gửi vào nhóm lớp để trêu chọc.

Do đó, có thể thấy rằng nguyên nhân cũng không có mối quan hệ tốt với mọi người.

Điều này không thể trách tính khí trầm lặng của nguyên chủ, mà là tình huống của cậu ta. Khi các bạn cùng nhau đi ăn uống, chia đều tiền, cậu không có tiền nên không thể tham gia, dĩ nhiên là trở nên hơi không hòa nhập. Hơn nữa cậu không phải là học sinh giỏi nhất, ngay cả việc chép bài cũng không thể làm cho người ta chú ý đến mình càng không phải là những "học thần" mà nhiều đứa trẻ cùng lứa tuổi mơ ước.

Quan trọng nhất là cậu không có tiền mà vẫn muốn tham gia, lần trước có một người bạn mời mọi người đi bơi, chỉ cần có mặt là được, nguyên chủ cũng không thể tham gia.

Không có cách nào, ai lại là một tay cơ đồ nữ nhi lớn?

Thường ngày cũng không sao, nhưng mặc đồ bơi lên, mặt trên vẫn có thể tự nói rằng họ không có ngực phẳng, phần dưới hai mẩu thịt đó thì làm sao để giải thích?

Mỗi một chuyện này đều là chuyện bé xé ra to nhưng lại cộng lại với nhau, lại cộng thêm với tình trạng của chủ nhân trước đó luôn cảm thấy mình thật khổ sở, hy vọng gia đình sẽ đến đón anh ta về, dẫn đến anh ta thực sự không có bạn bè.

Chính vì vậy, hầu hết những người bạn biết về sự việc này đều cho rằng cậu ấy chấp nhất tới tiền một cách điên rồ.

Chưa kể những người trong số này còn chia sẻ câu chuyện kỳ quặc này với bạn bè của họ. Những người đó không thân thiện lắm, những lời nhắn lại trực tiếp chỉ trích rõ ràng: "Dù thiếu tiền cũng không nên lừa người, bạn biết gì về bói toán".

"Đúng vậy, thậm chí còn không biết giả vờ. Nhìn xem những đại sư phong thủy nổi tiếng trên mạng sao, trang chủ của họ đâu có cái thế tục như cậu".

Một người này phát ngôn và cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu: "Và tiểu bảo bối này... Haha vừa nhìn liền cảm thấy không đáng tin cậy mà!"