Chương 3: Dẫn sói vào nhà

========

Xe lăn bánh chầm chậm tiến tới dưới Hoa Trúc.

- Thầy.... thầy có muốn lên nhà em ngồi một chút không ạ?

- Này không tiện....

Giang Hựu Đình vốn muốn từ chối, nhưng Phó Tinh Tinh sao có thể để anh từ chối, nhanh chóng nói:

- Không sao đâu ạ. Nhà em không có ai. Mưa cũng rất lớn, nếu cứ như vậy đi về không yên tâm lắm đâu ạ.

Giang Hựu Đình còn muốn nói gì đó, lại không có cơ hội mở miệng.

- Nếu thầy xảy ra chuyện gì, em sẽ liên lụy mất. Huống hồ, em cũng không muốn nợ ai thứ gì.

Vẻ mặt kiên quyết đó, muốn từ chối cũng khó.

Giang Hựu Đình lưỡng lự đồng ý.

- Mời thầy vào.

Phó Tinh Tinh kéo cửa, Giang Hựu Đình quan sát, là một căn hộ ngăn nắp, gọn gàng, giống y như phong cách của chủ nhân nó.

Ngoan ngoãn, nhu thuận.

- Em ở một mình?

Nội thất khá đơn sơ, đồ gia dụng hằng ngày cũng chỉ cho một người.

Đến dép đi trong nhà cũng là đồ mới.

- Vâng.

- Không sợ sao?

Ở một mình còn dám để anh vào? Tin tưởng như vậy sao?

Không sợ dẫn nhầm sói vào nhà sao?

Không sợ anh nổi thú tính làm gì đó...

Nếu Phó Tinh Tinh mà nghe được suy nghĩ của anh, nhất định sẽ bật cười thành tiếng.

Sói vào nhà hồ ly, vừa vặn.

Ai làm gì ai, còn chưa biết đâu.

- Thầy... ngồi đi, em đi rót nước.

- Được.

Giang Hựu Đình thoải mái ngồi xuống, không có gì làm, quan sát một vòng căn hộ.

- Nước của thầy.

Cánh tay trắng trẻo xuất hiện chắn tầm mắt anh, ngón tay thon dài xinh đẹp, trong góc nhà có đặt một cái piano, có lẽ luyện đã lâu.

Ngón tay này, nếu cầm lấy côn ŧᏂịŧ mình....

Xúc cảm chắc chắn rất tốt.

==========

Ánh mắt Giang Hựu Đình nâng lên, đập vào chính là cảnh xuân đầy đặn lúc nãy, nhưng lần này, nhìn rõ hơn.

Ngực căng đầy tròn trịa, ướŧ áŧ.

Anh ho khụ một tiếng, nhận lấy nước, dời mắt.

- Tinh Tinh... đi thay đồ đi. Nếu không sẽ bị cảm.

- Vậy thầy đợi em một chút.

Phó Tinh Tinh cũng không nán lại quá lâu, ngoan ngoãn vào phòng.

Còn một mình Giang Hựu Đình ở lại ngoài phòng khách, buồn chán lật xem tạp chí trên bàn.

Rất nhanh anh liền để ý, mười quyển đều có chủ đề báo giống hệt nhau, nói về Mặc Lâm Khiêm.

Tổng tài trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Mặc thị.

Người đàn ông hoàng kim ba năm đứng đầu bảng muốn được gả nhất.

Thiếu nữ thanh xuân đúng là thích nhất loại hình tổng tài này.

Giang Hựu Đình cười cười thả tạp chí xuống, mắt nhìn xa xăm, ở dưới đệm hình như có gì đó...

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại cầm lên xem....

Là.... qυầи ɭóŧ.

Ánh mắt Giang Hựu Đình phức tạp. Sao ở đây lại có qυầи ɭóŧ?

Với cái cách bài trí này, sẽ không phảo thuộc kiểu người bừa bộn đến mức để qυầи ɭóŧ ở đây.

Không lẽ...

Giang Hựu Đình còn chưa nghĩ xong, đèn trong nhà phụt một cái, đồng loạt tối đen.

Cúp điện?

- Thầy... thầy ở đâu?

Phó Tinh Tinh dựa vào cửa, mặt không biến sắc, giọng run rẩy gọi.

- Ở đây.

Tay đặt quần loat về chỗ cũ, anh mặt phức tạp đáp.

- Em.. em sợ.

Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, từ từ lại gần.

- Đừng sợ. Trong nhà có đèn pin không? Thầy để điện thoại ở dưới xe.

- Không có.

- Em mở đèn điện thoại lên đi.

- Em sợ lắm, thầy đến đây được không?

Giọng tràn đầy sợ hãi, âm run run. Nhưng mặt lại không biểu tình.

- Em ở đâu?

- Thầy đợi.... em từ từ đến.

- Được.

Tiếng bước chân bịch bịch vang lên, chứng tỏ chủ nhân của nó rất thấp thỏm.

Diễn phải đạt, nếu không hỏng bét.

Phó Tinh Tinh từ trong đêm tối bắt lấy tay của Giang Hựu Đình, dán chặt cả người ép sát vào anh.

Anh phát hiện một điều, học trò ngoan không mặc áσ ɭóŧ.

Ngực lớn mềm mại đều dính chặt vào tay anh, cách một lớp áo cọ sát.

Giang Hựu Đình cảm nhận được, đầu ti nhọn nhọn cọ qua cánh tay anh.

- Thầy.... Tinh Tinh sợ.

Nói rồi, càng ép chặt.

- Tinh Tinh....

Giang Hựu Đình cụp mắt.

- Em cố ý phải không?

- Sao ạ?

Phó Tinh Tinh trong tối mỉm cười.

- Em cho rằng thầy không nhận ra sao?

Còn không hiểu dụng ý thì anh chính là thằng ngu.

Cố tình mặc áσ ɭóŧ đen thấm mưa, mời anh vào nhà, đặt qυầи ɭóŧ ở đó, ẩn ý rõ ràng như vậy, nếu anh còn không hiểu....

-....

- Tinh Tinh. Trả lời.

- Vâng.

- Có biết em đang làm gì không?

- ..... Biết chứ ạ.

- Tinh Tinh... dừng lại đi. Không được.

- Sao không được ạ? Thầy rõ ràng có phản ứng.

Phó Tinh Tinh thản nhiên đáng, cọ càng mạnh.

- Thầy là thầy của em. Quan hệ bất chính.

Anh phải tỉnh táo.

- Cũng đâu phải ba em.

- Em...

- Em đủ mười tám một tháng trước.

Phó Tinh Tinh từ nhỏ ốm yếu, bạn cùng lứa bắt đầu đi học, cô còn ở nhà chơi.

- Không được.

Giang Hựu Đình kéo cô ra khỏi người mình.

- Thầy... em rất thích thầy.

Giọng thiếu nữ mềm mại mê hoặc tâm trí anh.

- Vậy nên ... Đêm nay thầy ở lại với Tinh Tinh được không?

- ... Tinh Tinh!

Giang Hựu Đình gọi một tiếng.

- Giang lão sư. Không phải thầy rất thích vυ" lớn của Tinh Tinh sao? Tinh Tinh cố ý để thầy nhìn đó.

Phó Tinh Tinh nắm tay anh, nũng nịu.

- Thầy còn có thể trở về sao?

Giang Hựu Đình thầm than một tiếng. Loại dụ hoặc thế này...

- Tất nhiên là không. Vậy đêm nay, thầy chính là của Tinh Tinh.