Chương 6.2

Lúc chạng vạng, Ôn Uyển che chắn kín mít xuất hiện tại một cửa hàng ở Bắc Thành, hồi đại học, cô cùng Trần Nhàn rảnh rỗi liền dạo khắp thành phố, tìm món ngon. Cửa hàng【 Gạch Nối 】 này chính là một trong số đó, thử một lần liền mê, sau khi tốt nghiệp cũng thường xuyên đến.

Lần nào đến cũng đều đi cùng với Trần Nhàn. Bạn bè của cô không nhiều lắm, nhưng cô lại chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hay mất mát, bởi vì Trần Nhàn đã cho cô đủ nhiều, nhiều đến mức tuy không biết những người khác đối xử với bạn bè của họ như thế nào nhưng cô có niềm tin vững chắc rằng hữu nghị của hai người lành mạnh vững chắc, có thể tiếp tục lâu dài.

Suốt đoạn đường, Ôn Uyển suy nghĩ rất nhiều, phần lớn là những chuyện ấm áp tốt đẹp, khoé miệng hơi giơ lên, cho đến khi nụ cười nở rộ dưới lớp khẩu trang màu đen.

Sau một lúc lâu, Ôn Uyển đẩy ra cửa quán, ngưng mắt nhìn về phía cô nàng dựa bên cạnh bàn lướt điện thoại, ý cười minh nhuận như nước từ từ lộ ra, “Gần đây tốt không, Nhàn mỹ nhân?”

Trần Nhàn nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn qua đi, tươi cười chói lọi, “Tốt. Có đùi* to để ôm, có thể không tốt sao?”

*Ôm đùi là tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền chẳng hạn) để hưởng lợi. (Dựa vào Ôn Uyển ý)

Lời còn chưa dứt, Ôn Uyển đã tháo khẩu trang xuống, ánh đèn chiếu vào gương mặt cô, lại là phản quang. Trần Nhàn không khỏi suy nghĩ: Người phụ nữ này, có phải lại trắng hơn không? Chăm sóc da thế nào thế!

Suy nghĩ lung tung, Trần Nhàn vì chút gợn sóng mà mất tiếng.

Trong lúc đó, Ôn Uyển đã đến gần ngồi xuống, bình tĩnh liếc Trần Nhàn hai giây, cười nói, “Suy nghĩ gì thế? Hai mắt đờ ra.”

Trần Nhàn dưới tiếng cười yến yến của cô lấy lại tinh thần, vươn tay, không hề báo trước mà chạm vào mặt Ôn Uyển, có lẽ là xúc cảm quá tốt, không nhịn xuống, xoa nhẹ. Miệng cũng không ngừng nghỉ, “Mình suy nghĩ...... Gương mặt nhỏ này sao có thể mềm mại như thế? Nhéo lên sẽ là cảm giác gì.”

“Uyển, mình cảm thấy cậu có thể mở rộng con đường diễn xuất, đóng vai ma nữ hay yêu phi linh tinh, nhất định ratings sẽ bạo!”

“Chậc, thật mềm. Dùng mỹ phẩm nào dưỡng da, cho mình một bộ.”

Giọng điệu không đứng đắn nhưng mỗi câu mỗi từ đều lộ ra sự thân mật, lực đạo cùng độ ấm quen thuộc vô thanh vô tức kéo Ôn Uyển vào vui sướиɠ, không cần đắn đo ngôn ngữ hành vi của mình.

Cô thích như vậy, không chỉ không đẩy tay Trần Nhàn ra, còn cười vui vẻ, hùa theo lời bạn mình, “Được, về mình cho cậu!”

Vừa ngoan vừa mềm, Trần Nhàn nào bỏ được nhéo cô. Huống hồ, người này dựa mặt ăn cơm. Yêu quý mặt cô là trách nhiệm mà người bạn thân như Trần Nhàn không thể trốn tránh.

Trần Nhàn buông lỏng tay ra, nhìn chăm chú, “......”

Trần Nhàn không hề dùng chút sức nào mà khuôn mặt của cô đã đỏ một mảnh, không khỏi mắng, “Hời cho cẩu tử.” Tuy rằng không biết cẩu tử may mắn kia là ai, Trần Nhàn đã trải nghiệm một lần cảm giác phiền muộn cùng không cam lòng khi gả con gái.

Thầm thầm thì thì, Ôn Uyển vẫn chưa nghe rõ, “Cậu nói cái gì nha, nói lớn chút.”

“......”

Lời này có thể lặp lại sao?

Trần Nhàn thầm nghĩ trong lòng, vừa móc từ trong bao ra một ảnh chụp Ôn Uyển với một cây bút ký tên, đẩy về phía cô, “Ký đi! Mình đếm rồi, ít hơn lần trước mười tấm.”

Dứt lời, nhếch miệng nở nụ cười vô cùng xán lạn, “Lần này có thể nhẹ nhàng hơn chút.”

Ôn Uyển ánh mắt dừng tại mấy bức ảnh, mỗi bức là một tạo hình khác nhau, ngừng mấy giây, bỗng nhiên cười. Ngừng lại, cầm bút, gom ảnh lại cầm đến trước mặt, “Nếu có một ngày ảnh có chữa ký mình tràn lan bên ngoài, nhất định là vì cậu đưa ra quá nhiều.”

Đối với lời này, Trần Nhàn không cho là đúng, “Mình chỉ có thể nói cậu hoàn toàn không nhận thức được độ nổi tiếng của mình. Từ lúc cậu ra mắt đến nay, mình đưa ra nhiều lắm là 500 tấm, so với lượng fans của cậu thì thật là -- chín trâu mất một sợi lông.”

Trần Nhàn nói một cách chắc chắn như thế là có căn cứ.

Từ khi tiểu phượng hoàng xưng bá màn ảnh, phóng nhãn khắp giới giải trí, lưu lượng* của Ôn Uyển thịnh nhất, tàn sát khắp các bảng xếp hạng, không người có thể tranh phong.

(*Lưu lượng: dùng để chỉ những minh tinh có độ nổi tiếng cao trên mạng và sở hữu số người hâm mộ đông đảo.)

Qua một năm, lại có hai bộ phim đại nữ chủ, trước sau vẫn bảo trì tiêu chuẩn, nhân khí* vẫn luôn cầm cờ đi trước. Tối hôm qua nhìn fans cô đột phá 8000 vạn, vui cho cô đồng thời không khỏi cảm thán, nếu thời gian quay lại mấy năm trước, đánh chết cô ấy cũng không dám tin Ôn Uyển thẹn thùng hướng nội sẽ vào giới giải trí, còn thành ngôi sao quang mang vạn trượng.

(*Nhân khí: 人气 /rénqì/: Chỉ độ nổi tiếng, độ phổ biến của nghệ sĩ thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ.)

Suy nghĩ của Trần Nhàn, Ôn Uyển cũng không biết. Lý do thoái thác như thế từ khi cô ra mắt đến nay đã nghe không biết bao lần, đã sớm định tính nó là lời nịnh nọt. Lúc này cô liếc Trần Nhàn một cái, liền rũ mi, ngoan ngoãn ký tên.

Sau khi ký xong không lâu, lẩu cùng đồ kho cũng lên bàn, hai người ăn uống thoả thích, không biết thời gian. Ăn xong lại gọi trà chanh đá hoa nhài giải khát. Pha lê lạnh lẽo cọ ướt lòng bàn tay, Ôn Uyển đột ngột mở miệng, âm thanh thực nhẹ, “Tiểu Nhàn, mình gặp được Thương Hủ.”

Ăn no, Trần Nhàn lười biếng thật sự, nghe thì nghe rõ, nhưng phản ứng chậm suốt một nhịp!

“Cậu lặp lại lần nữa, cậu đã gặp ai?” Mắt phượng xinh đẹp khó được tràn đầy kinh ngạc.

Ôn Uyển bỗng nhiên có chút buồn cười, “Thương Hủ, còn trao đổi phương thức liên lạc với nhau nữa.”

“ĐM!” Từ Nhàn không nhịn được mà kinh hô ra tiếng, dáng vẻ ngự tỷ vỡ thành từng mảnh trong chớp mắt, “Người ánh mắt để trên đỉnh đầu như anh ta cũng sẽ trao đổi phương thức liên lạc với người khác?”

“Sao lại thế, nói kỹ càng tỉ mỉ nói cho mình nghe xem?”

Ôn Uyển dành chút thời gian kể rõ chuyện này, giữa cô và Trần Nhàn không có bí mật, cô mến mộ Thương Hủ theo bước chân anh vào giới giải trí...... Mỗi một chuyện, Trần Nhàn đều biết.

Kể xong, Trần Nhàn đã bình tĩnh lại.

Trần Nhàn nắm lấy bàn tay cô, hơi lạnh, “Uyển Uyển, mình thấy vui cho cậu, thật sự...... Nếu tương lai có cơ hội, nhất định phải nói cho anh ấy biết tâm ý của cậu. Nhỡ không thành công, cũng có thể buông bỏ chấp niệm, nhẹ nhàng mà đi về phía trước.”

Nghiêm túc mà nói, Trần Nhàn thật cảm ơn Thương Hủ.

Tuy nói năm đó anh ra tay giúp đỡ chỉ là tuỳ tâm mà không mang ý gì khác, có lẽ anh đã sớm quên. Nhưng sự xuất hiện của anh, hành động của anh mang lại cho Ôn Uyển dũng khí phá cục, cô dũng kiên định đi đến hôm nay, trở thành sự tồn tại chói mắt, không hề khổ sở bởi sự ép buộc, sự bất công của cha mẹ.

Có thể kéo Ôn Uyển ra khỏi tình cảm đơn phương ngọt ngào nhưng cũng cay đắng sớm một ngày Trần Nhàn liền cố gắng toàn lực kéo ra sớm một ngày.

“Nói với anh ấy?” Nhưng Ôn Uyển chưa từng nghĩ đến, được người thân nhắc nhở cô không khỏi tự hỏi, cũng vì vậy mà hoảng loạn, “Mình chưa nghĩ tới, cũng không dám.”

Trần Nhàn liếc cô, dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà kiêu ngạo nói, “Có gì mà không dám? Đúng là Thương Hủ rất tốt, nhưng vậy thì thế nào? Còn không phải đều là con người sao.”

“Trở thành diễn viên ưu tú giống anh ấy, khó thế mà cậu còn làm được, hơn nữa chỉ dùng có mấy năm ngắn ngủi. Sao bày tỏ với ảnh bắt lấy ảnh lại không làm được?”

“Từ giờ trở đi, đem chinh phục Thương Hủ bỏ vào danh sách mục tiêu của 5 năm tiếp theo.”

“Là đẩy ngã Thương Hủ đó nha, cậu không muốn?? Có kí©h thí©ɧ hay không?”

Hiệu quả nổi bật, Ôn Uyển cười, là bị chọc giận đến cười.

Dù là như vậy, dưới ánh đèn cô vẫn đẹp đến ôn nhu thanh thuần, tuỳ ý chụp một bức, đều tựa như tranh.

“Mình mới không!” Cô tựa như đang nói giỡn, “Nếu tương lai ở bên nhau, nhất định là Thương Hủ nói thích trước.”

Yêu thầm là việc của riêng cô, nhưng tình yêu thì không phải, nó yêu cầu cả hai cùng cố gắng......

Lời này ngoài ý muốn lấy lòng Trần Nhàn, cười rộ lên, không chút tiếc rẻ mà khen, “Nửa tháng không gặp, cậu tiến bộ không ít. Tiếp tục bảo trì, ngày lành ở phía sau!”

Ôn Uyển cong mặt mày, bộ dáng thật là ngoan mềm: “Vâng theo cát ngôn của Nhàn mỹ nhân.”