Chương 1.2

Chạng vạng, rặng mây đỏ lộng lẫy, phía chân trời nhiễm diễm.

Ôn Uyển cùng hảo bằng hữu Trần Nhàn khoác tay nhau mà đi, chuẩn bị đến phố ăn vặt Tây Môn để giải quyết bữa tối. Không nghĩ mới ra cổng trường không bao lâu, đến con đường có một gian hàng sushi đơn sơ, mấy gã lưu manh xông lại đây, trước mắt bao người chặn ở trước mặt các cô, cợt nhả: “Cô bé, có thể cho anh số điện thoại không? Em đẹp quá, mấy anh muốn kết bạn với em.”

Không thấy quá trớn hành vi, nhưng ánh mắt cùng lời nói lại làm Ôn Uyển cùng Trần Nhàn cảm thấy không khoẻ đến cực độ. Trần Nhàn là người nóng tính, mặt lạnh hướng tới những người này: “Không thể, tránh đường!”

Nói xong, túm chặt Ôn Uyển ống tay áo, chuẩn bị né qua đi. Mấy người kia tự nhiên không muốn, lại lần nữa chắn lại, Ôn Uyển nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt hơi lãnh. Giằng co một lát, cô đang muốn mở miệng, một giọng nam thanh lãnh cùng không kiên nhẫn vang lên: “Các người xem tôi đẹp không? Số điện thoại của tôi cho mấy người?”

Ôn Uyển giật mình, quay đầu lại nhìn về phía nơi âm thanh phát ra.

Nam sinh dáng người thon gầy cao dài, mặc trên người bộ hắc T lỏng lẻo, lười biếng lại tùy tính. Dung nhan thanh lãnh tuyệt diễm, màu da trắng đến cực hạn...... Lúc đó, Ôn Uyển nghĩ tới hai chữ “vương tử”, thanh lãnh mà kiêu căng, ai cũng không thể tổn hại được anh. Phía sau anh còn có mấy nam sinh, khí độ bộ dạng đều lỗi lạc, khóe miệng ngậm nụ cười nhẹ, thực rõ ràng chưa đem mấy gã lưu manh để vào mắt.

“Chúng ta A Hủ nhưng không thường xuyên cho người ta số điện thoại, các người cần phải nắm chặt cơ hội, qua thôn này thì không có cửa hàng này đâu.”

“Chính là, quá may mắn.”

“Có phải hay không còn tưởng mời bọn họ ăn bữa tối? Như vậy dư dả, cũng mua cho mỗi người chúng ta một phần?”

Nói chưa hết lời, mấy gã đã nhận ra Thương Hủ, Văn Hoa Thái Tử gia, kiệt ngạo khó thuần. Anh ta chưa bao giờ sợ những chuyện này, huống chi, hiện tại bọn họ còn chiếm lý.

Vài người không tự giác hốt hoảng, trong đó một người nhìn Thương Hủ, “Hủ ca.” Rõ ràng tuổi so Thương Hủ lớn hơn rất nhiều, lại kính cẩn mà xưng anh là ca. “Ngại quá, chúng ta thật sự không có ác ý. Chỉ là nhìn thấy hai vị bạn học xinh đẹp, ngứa miệng trêu ghẹo hai câu, ta thề chúng ta không ác ý.”

Thương Hủ nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Không ác ý, hay là chưa kịp ác ý? Đôi mắt đều mù, nhìn không thấy là cô ấy không muốn?”

Khó được nói nhiều, kiên nhẫn cũng dần mất hết, “Lăn, lần sau ngứa mồm muốn tìm người trêu ghẹo thì tới trường Đại Hàng tìm tôi, tôi tự mình tiếp đãi các người.”

Vài người bay nhanh giải tán, con đường lập tức trống trải.

Thương Hủ cất bước đi về phía trước, khi lướt qua Ôn Uyển, cô nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn. Bước chân anh chợt dừng, không nhìn cô, chỉ là như có như không mà đáp lại, chợt rời đi. Mấy nam sinh phía sau anh cũng lục tục từ Ôn Uyển bên người đi qua, có một người, bộ dạng thanh tuyển phi thường, cười tủm tỉm nói: “Học muội đừng để ý a, cậu ta lúc nào cũng thích treo một bộ mặt lạnh, từ nhỏ đã là như vậy.”

“Ăn cơm vui vẻ, đừng vì mấy tên cặn bã mà ảnh hưởng tâm trạng.”

Ôn Uyển mỉm cười gật đầu.

Bọn họ đi rồi, Ôn Uyển cùng Trần Nhàn đi tới cửa hàng lẩu cay mà các cô thích nhất. Chờ lên món đầy đủ, Trần Nhàn mở ra đề tài, “Cậu nói xem đều là nam nhân, cách biệt sao mà lớn đến vậy? Văn Hoa Thái Tử gia, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Ôn Uyển hứng thú, mắt hạnh sáng ngời, “Cậu biết người đó?”

Trần Nhàn: “Cậu hẳn là hỏi trừ bỏ cậu còn có mấy người không biết anh ta. yển Uyển, học tập thì học tập nhưng cậu cũng nên bớt thời giờ quan tâm đến bên ngoài, thực xuất sắc.”

Ôn Uyển: “...... Đã biết!”

Chạng vạng hôm ấy, Trần Nhàn cùng Ôn Uyển nói rất nhiều.

Một cái tên dừng lại trong trái tim Ôn Uyển, Thương Hủ, một người thiếu niên căng ngạo như tuyết tùng. Gia thế hiển hách, kiệt ngạo khó thuần, lời nói việc làm chỉ tùy tâm, cùng cô hoàn toàn không giống nhau. Ngày hôm ấy cô sẽ không bao giời quên.

“Uyển Uyển, chị đang suy nghĩ gì thế?”