Chương 2.2

Hai vị đỉnh lưu xuất thân từ Hàng Đại đã sớm không phải là bí mật ở giới giải trí. Nhưng hai người tựa hồ không thân, tính cách cũng hoàn toàn bất đồng, debut 6 năm, chưa bao giờ cùng khung.

Hiện tại xem ra, không phải như vậy?

Ôn Uyển bị bộ dáng vội vã ăn dưa của chị ấy chọc cười, theo sau thản nhiên thừa nhận, “Đúng vậy, ở một khía cạnh nào đó, đàn anh là người dẫn đường tôi vào giới giải trí.”

Âm lượng của Hầu Lệ không tự giác cất cao, “Trời ạ, thật không nghĩ tới, trong giới đều tưởng rằng hai người bất hòa! Vậy 6 năm nay, hai người là không cùng khung hay là có nhưng không bị chụp?”

Ôn Uyển: “Xác thật không có cùng khung.”

Hầu Lệ truy vấn, “Vì sao?”

Ôn Uyển nói giỡn: “Bởi vì tôi không nghĩ người khác nói tôi cọ nhiệt độ, tôi nghĩ chờ tôi cường đại giống như anh ấy, hoặc là khoảng cách không chênh lệch lớn như vậy lại tương nhận.”

Hầu Lệ nghe xong, bỗng nhiên cười, “Ý tưởng này tôi cũng từng có, tôi cảm giác nữ nhân chúng ta cả đời đều ở phấn đấu.”

Bầu không khí vì sự đồng cảm và thấu hiểu mà tốt đẹp rất nhiều, “Đúng vậy.”

Hầu Lệ: “Vậy cô cảm thấy hiện tại là lúc thích hợp sao?”

Ôn Uyển khóe miệng có ý cười tràn ra, mềm nhẹ tuyệt mỹ, “Có lẽ.”

......

Nửa giờ tiếp thẹo, mọi việc thuận lợi.

Sau khi kết thúc, Hầu Lệ cùng Hồ Văn Chiêu đưa Ôn Uyển rời đi, vừa đi vừa thân thiện hỏi ý, “Những vấn đề hôm nay đều có thể phát sóng sao?” Ôn Uyển hôm nay thẳng thắn thành khẩn đến quá mức, cái gì đều dám nói.

Ôn Uyển ôn nhu liếc qua “Tôi cảm thấy không thành vấn đề, bất quá để đảm bảo an toàn, làm phiền Lệ tỷ cùng Triệu ca nói một tiếng. Nếu anh ấy đồng ý thì cứ yên tâm thực hiện.”

Hầu Lệ đáp ứng.

Cô đi rồi, Hầu Lệ cùng Hồ Văn Chiêu trở về.

Đi một đoạn, Hầu Lệ nhìn về phía Hồ Văn Chiêu, bỗng nhiên hơi mang cảm khái mà nói, “Cô bé này tính tình vừa tốt vừa có tài hoa lớn lên lại xinh đẹp, cha mẹ cô ấy còn muốn bắt bẻ điều gì nữa chứ?”

Ôn Uyển hôm nay cảm xúc trạng thái đều khá tốt, nhưng cô nhẹ giọng chậm rãi kể ra từng vụ từng vụ đều lên án cha mẹ cường thế bất công.

Hồ Văn Triều nghe xong buông tiếng thở dài, rồi sau đó nói, “Cũng không phải bắt bẻ.” Đi đến vị thế của vợ chồng Ôn thị, cường thế cùng giám sát đã khắc sâu vào trong xương cốt, người như họ, rất khó để công nhận một người nào đó, càng đừng nói đến Ôn Uyển mạnh mẽ thoát ra kế hoạch mà họ đã vạch sẳn. Bọn họ cùng Ôn Uyển, nói trắng ra chính là một hồi đánh cờ. Ôn Uyển yếu đuối, bọn họ liền lần nữa thừa thắng xông lên; một khi Ôn Uyển mạnh mẽ, sự khống chế của họ đối với cô sẽ càng ngày càng ít.

“Cha mẹ ôn nhu, thấu hiểu cũng không nhiều. Nhưng cũng bình thường, hai thế hệ, cách nhau vài thập niên sao có thể đồng cảm?”

“Uyển Uyển tưởng thay đổi tình thế, phải từ trong ra ngoài đều tự tin, chắc chắn. Cô ấy đang nổ lực hướng về phía trước, là dấu hiệu tốt.”

Hầu Lệ đối với những lời này rất là tán đồng, liên tiếp gật đầu rất nhiều, có chút tò mò hỏi Hồ Văn Chiêu: “Ôn Uyển đến từ thành nam Ôn gia sao?”

Hồ Văn Chiêu hơi gật đầu, theo sau thấp giọng nói, “Đã biết cũng làm như không biết.”

Hầu Lệ ngẩn ra, “Minh bạch.”

Ngày hôm sau chạng vạng, Ôn Uyển cùng Triệu Hằng Dương sánh bước đi tiệc rượu của Hồ Văn Chiêu.

Đi vào yến hội, bên trong ngọn đèn dầu xán lượng. Siêu mẫu, idol, diễn viên gạo cội,... tụ tập, tinh quang rạng rỡ, tràn đầy quý khí. Hồ Văn Chiêu tung hoành trong giới mấy chục năm, cũng tích lũy được vô số mối quan hệ.

Triệu Hằng Dương ánh mắt ở trong phòng dạo một vòng, nhẹ sách một tiếng, cảm khái nói, “Mặt mũi lão này thật lớn. Anh về hưu mà có được một nửa như vậy liền thỏa mãn.”

Ôn Uyển nghe vậy cười khai, “Ca, anh còn chưa đến 40 lại suy nghĩ tới chuyện về hưu có phải sớm quá rồi không?”

Triệu Hằng Dương theo tiếng liếc hướng cô: “Tiểu hoa nhà của chúng ta giỏi như vậy, kiếm thêm vài năm nữa anh của em liền thấy đủ .”

Ôn Uyển vẻ mặt nghiêm túc hùa theo: “Em sẽ nỗ lực, làm anh của em sớm chút về hưu.”

Trong lúc nói giỡn, hai người đi hướng bên cạnh Hồ Văn Chiêu cùng phu nhân ông, thăm hỏi hàn huyên sau, tìm chỗ bàn tròn hơi trống ngồi xuống. Ngồi ổn định, có không ít người quen lại đây chào hỏi, nói giỡn không ngừng. Một hồi lâu, Ôn Uyển nghe thấy có người kêu: “Thương Hủ tới.”

Gần như theo bản năng, Ôn Uyển quay đầu nhìn về phía cửa, tức khắc giật mình.

Thương Hủ cùng người đại diện Hoa Thánh Tường xoải bước vào trong, đám người Hồ Văn Chiêu nghênh đón anh. Sau một lúc lâu, Ôn Uyển đã lấy lại tinh thần, lặng lẽ đánh giá anh.

Dưới ánh đèn, ngũ quan anh càng thêm y lệ, hàng mi dài tự nhiên cong vυ"t, hai tròng mắt sâu thẳm có thần. Giờ phút này anh cười, một thân căng lãnh nửa tan, trong sáng mà lười biếng.

Lại là toàn hắc trang phục, toàn thân chỉ có một kiện phụ tùng - đồng hồ. Cách đến thật xa, Ôn Uyển thấy không rõ là nhãn hiệu gì, chỉ có thể dựa ánh đèn chiếu vào mặt đồng hồ phản xạ ra từng tia sáng để phỏng đoán.

Vạn Quốc sao? Anh thích Vạn Quốc, còn không nữa thì là Lãng Cách.

Có lẽ là ánh mắt cô dừng lại quá lâu trên người Thương Hủ bị Triệu Hằng Dương nhận thấy được, chống cằm liếc nàng, “Nhìn gì thế? Hồn cũng bay mất.”

Ôn Uyển nghe xong, trái tim đột nhiên lộp bộp, lý trí còn chưa hoàn toàn thu hồi, ánh mắt đã rút về, liếc nhìn Triệu Hằng Dương, “Em đang xem đồng hồ của Thương Hủ.”

Cô không có nói dối, chỉ là..... Không chỉ nhìn vật, cô còn nhìn người.

Cô trước nay rất ngoan, nói chuyện làm việc đều thành thật, cho nên Triệu Hằng Dương không nhiều suy xét liền tin, “Thích à? Thích liền mua một chiếc, hiện tại thật nhiều đồng hồ cả nam và nữ đều có thể mang. Đợi chút anh ta lại đây, em hỏi xem của nhãn hiệu nào.”

Mặt của Ôn Uyển bắt đầu nóng lên, vô pháp kiểm soát.

Triệu Hằng Dương thấy thế: “...... Không dám hả?”

Ôn Uyển không lên tiếng.

Triệu Hằng Dương tự cho là hiểu rõ, “Được rồi, anh giúp em hỏi. Khí tràng của người nọ khí xác thật cường đại, nhất thời em khó thích ứng cũng bình thường. Bất quá, em nên tập thích ứng, vạn nhất ngày nào đó hợp tác......”

Ôn Uyển: “?” Ca, anh nghĩ đến đâu thế?

Em không phải sợ! Là thích, lặng lẽ thích.

**

Hàn huyên qua đi, Hồ Văn Chiêu tự mình dẫn Thương Hủ vào trong. Vốn định dẫn cậu đến bàn của chính mình, đi một nửa bỗng nhiên sửa chủ ý. Chỉ vì ánh mắt ông lơ đãng quét tới Ôn Uyển, cô đang cùng Triệu Hằng Dương nói chuyện phiếm, bèn nhớ lại lời phỏng vấn hôm qua của cô.

“A Hủ.” Ông hoãn lại bước chân, liếc Thương Hủ nói.

Thương Hủ lười biếng mà trả lời, “Sao thế?”

Hồ Văn Chiêu giơ tay, đầu ngón tay chỉ hướng Ôn Uyển, “Ngày hôm qua tôi giúp Ôn Uyển chụp ảnh bìa, lúc phỏng vấn, cô bé nói rất sớm liền muốn cùng đàn anh là cậu tương nhận, nhưng là ngại với đủ loại nguyên nhân không tìm được cơ hội thích hợp.”

“Hôm nay trùng hợp chạm mặt, đàn anh như cậu muốn qua chào hỏi sao?”

Thương Hủ cùng người đại diện Hoa Thánh Tường theo hắn đầu ngón tay nhìn qua, nữ hài đưa lưng về phía bọn họ, tấm lưng đơn bạc lại không bệnh trạng, mỗi một tấc da đều oánh nhuận sáng trong. Phía dưới lớp sa mỏng là đôi xương bướm nhợt nhạt phập phồng, thuần khiết lại câu nhân.

Trầm mặc ba giây, thanh hàn thanh âm từ Thương Hủ trong miệng tràn ra: “Tốt.”