Chương 18: Rời khỏi

Tuyết Dao lẩm bẩm đọc đi đọc lại nhiều lần mấy câu thơ

“Tuyết Dao, tỷ...” Tuyên Tuyên kéo Tuyết Dao lại

Lúc này Tạ Tinh dẫn theo Đinh Cầu mua đồ ăn, ngay cả y phục cũng không kịp

mua, thì lập tức ngồi xe rời khỏi Thiết Châu thành. Tạ Tinh không chọn thành

thị xa mà chọn một thành thị gần đó, Vạn Hòa thành. Sau 2 tiếng, hai người đến

Vạn Hòa thành, Tạ Tinh kéo Đinh Cầu lên một xe ngựa khác rồi mới chạy đến một

thành thị khác

Tòa thành này tên là Tây Mãn thành, đã thuộc địa phận của Hoành Nguyệt quốc

nơi không có chiến tranh nên có thể tùy ý đi lại, với lại 2 nước Triết Vân

Quốc và Hoành Nguyệt Quốc không có khai chiến, nên 2 người không cần lo lắng

vấn đề thân phận

Bây giờ Tạ Tinh đã có tiền, kéo Đinh Cầu chọn một chiếc xe ngựa đẹp hơn tốn

mất 1 lượng vàng, nhưng có được chỗ ngủ, nên Tạ Tinh cũng rất hài lòng

Từ Vạn Hòa thành của Triết Vân Quốc, đến Tân Mãn thành của Hoành Nguyệt quốc

mất 5 ngày, Tạ Tinh và Đinh Cầu giờ đã có tiền nên cũng không gấp, chỉ xem như

đi du lịch

Vì xe không hề ngừng lại nên 2 người không có thời gian đi mua y phục, vẫn còn

mặc bộ đồ cao bồi

Rạng sáng ngày thứ 5, trời còn chưa sáng. Xe ngựa đã đến một thị trấn nhỏ tên

là Thái Giang. Tạ Tinh và Đinh Cầu tuy phải đi đường mấy ngày, nhưng ăn ngủ

đầy đủ nên sắc mặt rất tốt

Ở thị trấn nhỏ ngừng lại khoảng 2 giờ đồng hồ, định đi ra ăn uống và mua y

phục mới

Hai người gọi mấy món ăn, Tạ Tinh hỏi người đánh xe ngựa xem còn bao lâu mới

tới nơi

Khi Tạ Tinh đi ra ngoài dịch trạm, ngửi thấy mùi máu tanh, tuy là rất nhẹ

nhưng với kinh nghiệm của Tạ Tinh, cậu khẳng định có một vụ án mạng đã xảy ra

gần đây, cậu không muốn nhiều chuyện, hơn nữa với thân hình bây giờ cũng không

làm gì được

Tạ Tinh liền đi lại vào dịch trạm

Vào lúc này, một bóng đen từ phía tường lao ra, muốn chạy qua chuồng ngựa đối

diện dịch trạm

Hình như là người này bị thương, đi được mấy bước thì gục xuống đất, Tạ Tinh

đã hiểu mùi tanh máu là từ đâu bay đến

Tạ Tinh không muốn dính vào rắc rối nên quay đầu đi, rồi có một bóng đen bay

ra nhắm vào người gục xuống đất cầm kiếm đâm tới

Vào lúc này cảm giác bất an truyền đến, đây là trực giác từ trên chiến trường

có được, không hề suy nghĩ liền nằm xuống đất

Ngay lúc đó có một cây kiếm bay đến, nếu như Tạ Tinh không nằm xuống thì đã

thiệt mạng rồi

Tạ Tinh nóng giận, cậu đã không không muốn gặp rắc rối mà người này vẫn kiếm

chuyện với cậu, dù bây giờ cậu không có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng cũng

không thể nhịn được, người này tự nhiên muốn gϊếŧ mình, cậu nhất định sẽ phản

công

Không cần suy nghĩ nhiều, cậu rút đầu thương bị bẽ gãy ra phóng đi, tuy bây

giờ cơ thể bị giới hạn nhưng mà độ chính xác vẫn rất cao, người kia nhanh

chóng bị Tạ Tinh đánh trúng

Người này không ngờ chỉ là một du khách bình thường, lại có thể phát ra đợt

công kích đâm vào cổ họng mình, đột nhiên cảm thấy hối hận, y không nên đi

kiếm chuyện với người không liên quan này a

Những y không cam tâm, cầm kiếm đâm Tạ Tinh, muốn cùng Tạ Tinh đồng quy vu tận

Tạ Tinh hoàn toàn không đủ sức để né tránh đòn công kích này

Nhưng mới đâm được một nửa, chỉ còn cách ngực Tạ Tinh khoảng 1 ít thì đã nằm

gục xuống

Tạ Tinh vui mừng thoát chết, lau mồ hôi, đứng lên đỡ người vừa nãy bị đâm một

nhát kiếm nhưng vẫn chưa chết dậy

Lúc đỡ người này lên thì Tạ Tinh phát hiện đó là một cô nương, tuy đã bịt mặt

nhưng qua trọng lượng cơ thể và thân hình mềm mại vẫn có thể xác định được

Không kịp suy nghĩ những chuyện khác, Tạ Tinh dìu cô ta qua một bên, xử lý vết

thương trên bụng, vết thương rất sâu và có độc

Tạ Tinh không có thời gian quan tâm đến cái áo yếm màu đỏ của cô gái, hắn chỉ

nghĩ xem đây loại độc gì

Không biết có phải áo bị cởi ra, gió thổi qua mát mát làm cô ta tỉnh lại hay

không, thấy áo mình bị cởi, phản ứng đầu tiên là chụp lấy thanh kiếm chỉ thẳng

vào Tạ Tinh

Tạ Tinh gấp gáp nói: “Cô đừng có động thủ, ta chỉ muốn xem qua thương tích của

cô, không có ý gì khác

Vị cô nương nọ thấy áo mình chỉ bị kéo một ít, đủ để vết thương lộ ra ngoài

thì biết Tạ Tinh không nói dối liền cảm thấy xấu hổ, thu lại kiếm, thanh kiếm

liền biến mất, Tạ Tinh rất khó hiểu, cô đã cất cây kiếm vào đâu?

Không lẽ là ảo thuật?

Cô nương nọ lấy ra 2 bình thuốc, một bình để uống và một bình để bôi lên vết

thương

Chiếc khăn mặt bị nới lỏng, lộ ra một phần khuôn mặt, tuy chỉ là một phần,

nhưng Tạ Tinh dám khẳng định vị cô nương này là một mỹ nhân, chỉ là da vẻ có

phần tái nhợt do bị thương

Vì cô bị thương không nhẹ, nên không thể tự mình bôi thuốc, cô nhìn vào Tạ

Tinh có chút phẫn nộ

Cậu thấy thế liền nói: “Ta giúp cô bôi thuốc, nhưng ta nói trước ta chỉ giúp

đỡ chứ không có ý sàm sỡ cô, nếu không đồng ý thì nói chứ đừng có dùng kiếm

chỉ vào ta”

Bây giờ cậu ốm yếu không thể chống lại một vị cô nương có võ như thế này

Thấy cô ta không phản đối, Tạ Tinh đón lấy bình thuốc trên tay cô ta, bôi

thuốc lên vết thương ở bụng