Chương 7: Xung đột

Nhìn sắc mặt của Hàn đô úy, Hạ Thường Dung liền biết được suy nghĩ của ông,

cười to một tiếng và nói: “Hàn đô úy, tuy ta không phải là người của Trường

Thành Doanh, nhưng ít ra ta cũng là người của Triết Vân Quốc thì cũng nên nói

một câu, bây giờ Triết Vân Quốc đang bị binh họa, chúng ta sao lại có thể đặt

mình ở ngoài nữa? Với lại, cha của ngươi là Hàn Vấn là bạn tốt của ta, có gì

không ngại nói thẳng”

Sắc mặt của Hàn đô úy không vì câu nói của Hạ Thường Dung mà thả lỏng hơn, với

ông mà nói người đáng sợ không phải Hạ Thường Dung mà nói nhỏ nhỏ: “Nhưng mà

nếu Dương đóc soái...”

“Hứ, Dương Liên Đình tự dưng vì những câu nói gϊếŧ quan quân, lúc đó ta sẽ về

bẩm báo với bệ hạ. Một người thống soái không lắng nghe ý kiến của thuộc hạ

thì chắc chắn không phải là người thống soái tốt”

Nếu như không phải được cha của hắn Vương Huyên, dùng những lời nói dụ dỗ bệ

hạ, để hắn được lên làm thống soái” Hạ Thường Dung lại nghĩ đến cảnh bị xử

trảm của Kim lữ soái, sắc mặt biến thành khó coi

Nếu như Tạ Tinh nghe được câu nói của Hạ Thường Dung, khẳng định rằng Triệu

Quát cũng xuyên không qua đây làm Dương Liên Đình

Hàn đô úy thấy Hạ Thường Dung nói như vậy, nhanh chóng đuổi 2 người binh đang

gác cổng đi và nhìn vào Lý giáo úy: “Có chuyện gì, Hạ đại nhân cũng ở đây,

ngươi nói đi”

Lý giáo úy nhanh trong đưa những lời mà Tạ Tinh nói ra, nghe xong câu nói của

giáo úy, Hàn đô úy sắc mặc biến đổi, ngay cả người không hiểu quân sự cũng cảm

thấy sự việc nghiêm trọng

Thấy sắc mặc của Hàn đô úy không ngừng thay đổi, Hạ Thường Dung lập tức nói:

“chuyện này không phải chuyện nhỏ, ngươi và ta đi gặp Dương Liên Đình, ta

không tin là hắn sẽ không nghe, không ngờ tới là chỉ một người binh nhỏ của

doanh lại có đầu óc và học thức như thế, mà lại bình tĩnh phân tích”

“Lai Thăng, chúng ta cùng đi gặp Dương đốc soái, Lý giáo úy làm phiền ngươi

dẫn người lính đó đến đây, chúng ta cần gặp hắn, một nhân tài như vậy lại ở

trong quân đội, loại người này là may mắn của Triết Vân Quốc chúng ta”

Tuy có chút sợ chết, nhưng Hàn Lai Thăng cũng gật đầu, ra lệnh cho Lý giáo úy

đi mang Tạ Tinh đến, sau đó đi đến doanh trại của Dương thống soái

Dương Liên Đình sau khi nghe xong câu nói của Hàn Lai Thăng rồi liếc qua Hạ

Thường Dung, Dương Liên Đình với sắc mặt khó coi

Liếc sang Hạ Thường Dung và nói từ từ: “Ngài nói kế hoạch ta định ra là một kế

hoạch ngu ngốc sao? Một người quan văn bị đày khỏi triều đình lại muốn hội ý

quân sự, không lẽ Ngài muốn chê quân lệnh của ta không dứt khoát sao. Nếu như

ngươi không rõ thì ta nói cho ngươi nghe, ngươi nghĩ rằng ta chưa nghĩ qua

sao. Phe địch giờ đang cắm quân tại khe núi và bằng địa, ta đã suy nghĩ nhiều

lần, không tồn tại những sự hư vô này. Và quân ta đi tập kích chỉ có năm nghìn

người, nơi ở phe địch không thể nào phóng hỏa, phe ta đuổi phe địch vào khe

núi hẹp và cho nước sông vào là được, còn dùng gì để chắn lại khe núi thì ta

cũng đã có phương pháp giải quốc, không cần các người lo lắng, còn ngươi Hàn

Lai Thăng, nếu như không phải nể mặt Hàn quý phi thì ta cũng đã chém đầu ngươi

rồi”

“Nhưng mà, Dương đốc soái …” Hạ Thường Dung hình như muốn nói gì đó

“Ngươi muốn nói cái gì? Nếu như ngươi muốn nói là ta cố tình làm vậy thì, phe

địch và phe ta đều phải chết, phe địch gần mười vạn quân còn ta chỉ có năm

nghìn quân, chúng ta sẽ chịu lỗ sao? Hay là muốn nói rằng nếu như chúng ta thả

nước sông xuống họ có thể bay đi sao? Không lẽ họ biết được ta thả nước sông

xuống họ sẽ trốn trong cái bồn để chờ chết?”

“Được rồi, nếu như các người cái gì cũng nói không được thì hãy ở lại quân

doanh, bây giờ không được đi bất cứ đâu cả, Hàn đô úy, ngươi cũng thế, ngươi

sẽ phụ trách an toàn của Hạ đại nhân, còn chiến dịch lần này ngươi không cần

tham gia nữa” nói xong Dương Liên Đình đã đi ra quân doanh

Chỉ còn lại cái mặt khó coi của Hạ Thường Dung

“ Hàn đại nhân, chúng ta phải về liều thôi, bây giờ chúng ta ở đâu cũng không

đi được rồi” Hàn Lai Thăng thở dài

Hai người đi về quân doanh, thấy được Lý giáo úy

“Có chuyện gì vậy, Lý giáo úy?” Hạ Thường Dung có một cảm giác không lành

“Người lính đó đã cùng mấy người trong đội đi ra làm nhiệm vụ đưa thư rồi” Lý

giáo úy nói xong, nhưng thấy lo lắng

Hàn Lai Thăng đã bình phục lại tâm trạng: “Trước khi hắn đi có nói gì không”

Lý giáo úy lắc đầu: “Chỉ là nói họ có thể ngồi thuyền để đột kích, rồi không

nói gì cả. Hàn tướng quân có cần ta đi bắt hắn về không

Hàn Lai Thăng lắc đầu: “không cần đâu, nếu như ta không đoán sai thì bây giờ

quân doanh của ta đã bị đại soái trông chừng vào bảo vệ. Nếu như chiến dịch

thành công, ta còn có thể giữ được tính mạng, nhưng Hạ đại nhân...”

Hàn Lai Thăng không nói gì, nhưng đã hiểu được ý của mọi người, Hạ Thường Dung

cười nhỏ nhẹ: “Lão phu sớm đã không còn xem trọng cái mạng quèn này nữa, chỉ

là những người ngốc làm mất nước. Lý giáo úy, ngươi biết người lính đó tên gì

không?”

Lý đô úy lắc đầu: “Ta chỉ biết là Vương Hổ, Đinh Cầu và Tạ Khê, là một trong

ba người họ, cụ thể là ai thì không biết”

“Để ta đi hỏi thử” nói xong Hạ Thường Dung đi ra khỏi lều

“Đại nhân, đại soái có lệnh, không ai có thể ra vào lều này” quả nhiên ngoài

của Hàn Lai Thăng đã có bốn người lính mới không biết mặt

Hạ Thường Dung sắc mặt không đổi nói: “Dương Liên Đình, thằng khốn”

Đến bây giờ Tạ Tinh năm người đã đi khỏi quân doanh được 20 dặm hơn, nhưng mà

tranh chấp đã phát sinh

“Tạ Tinh, Ngưu đội trưởng đã cho chúng ta đường đi an toàn, nhưng ngươi lại

chạy hướng ngược lại, ta không đồng ý” Hạ Lương Tài sắc mặt không phục và nói

Vốn đã bất mãn với quyết định xuất phát lập tức, rồi bây giờ lại thay đổi lộ

trình làm hắn thấy khó chịu

“Ta đồng ý với Lương Tài, Tạ Tinh người hoàn toàn không có tư cách thống lĩnh”

Tiền Đại Phú sắc mặt cũng khó coi

Vương Hổ muốn nói, nhưng bị Tạ Tinh ngăn lại. Tạ Tinh nói với 2 người: “Vậy

các ngươi muốn gì”

“Đưa thư không phải là đội của chúng ta mà mỗi đội đều có một đường đi riêng

để đi ra, ta nghĩ là chúng ta đi theo đường đã định sẵn sẽ tốt và an toàn hơn”

Hạ Lương Tài không du di và nói

“Tôi không đồng ý, tôi chỉ nghe lời Tinh ca.” Đinh Cầu không du di nói ra

“Nếu như vậy thì chúng ta chia ra mà đi, ngươi đi đường ngươi, ta đi theo con

đường đã định sẵn” Hạ Lương Tài nói

“Được thôi, giờ ta đi đường ta, ngươi đi đường đi” Tạ Tinh nói năng nhẹ nhàng

“Chia tay, đường ngươi chạy là đường chết, bản đồ và thư đang trong tay ngươi,

nếu như chúng ta ra thì sao mà giải thích với cấp trên?” Tiền Đại Phú liếc Tạ

Tinh nói

Tạ Tinh như nhìn những người ngốc, đưa thư và bản đồ cho Hạ Lương Tài nói:

“Đậy, bản đồ cho các người nhưng ta là đội trưởng nên thư ta bảo quản, chúc

các ngươi thăng quan phát tài. Vương Hổ, Đinh Cầu chúng ta đi”

Cả ba người lập tức rời đi

“Đợi chút, Tạ Khê, ngươi đi rồi nếu như chúng ta đến Tây Lương Doanh không có

thư thì phải làm sao?” Tiền Đại Phú đuổi lên và nói

“Cũng dễ thôi, ngươi nói là hai ngươi được chúng ta hỗ trợ và đã hy sinh, vậy

thì công lao của 2 người sẽ càng lớn” ở xa Tạ Tinh nói to