Chương 36: Ngoan, đừng nháo, ăn cơm trước

Một câu nói, họn họ hét lên ‘chào chị dâu ’ rung trời, làm Hề Nịnh sợ tới mức giật mình.

“Không phải…… Tôi không phải……”

Hề Nịnh luống cuống tay chân muốn giải thích, nhưng Lạc Yếm lại kéo tay cô, cúi đầu cười nhìn cô.

Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, Hề Nịnh lại từ trong ánh mắt anh đọc được sự uy hϊếp.

“Tôi……Tôi……”

Hề Nịnh tôi nửa ngày, dưới ánh mắt nóng bỏng của ba nam sinh trong phòng, cô yên lặng ngậm miệng lại.

Được rồi, cô đã nói Lạc Yếm sao có thể dễ như trở bàn tay đáp ứng chuyện che giấu quan hệ anh em ở trường học, hóa ra là đang đợi cô ở đây!

Khuôn mặt nhỏ của Hề Nịnh lạnh xuống, tức giận đến mức không muốn cho Lạc Yếm một ánh mắt.

“Tính cách của em ấy hướng nội, không thích nói chuyện.” Lạc Yếm thuận miệng nói, nắm tay Hề Nịnh đi về vị trí trông bên trong ngồi xuống.

Những người khác đương nhiên không có ý kiến.

Giữa ba nam sinh, có hai người gặp qua Hề Nịnh.

Lần đó nói bậy về Lạc Yếm, hai nam sinh này lúc đó ở bên cạnh Lạc Yếm.

Dương Quyển thấy Hề Nịnh tựa hồ đang trộm đánh giá mình, lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Hề Nịnh:……

Yên lặng thu hồi tầm mắt, cảm giác người này cô không thể đối phó được.

Lạc Yếm thuận miệng giới thiệu một chút ba người, “Dương Quyển, Đổng Mạc, Song Phi Hàng.”

Nói xong, lại giới thiệu Hề Nịnh, “Vợ của tôi.”

Ba người lập tức ngoan ngoãn nói: “Chị dâu.”

Hề Nịnh suýt nữa tức giận véo đùi anh.

Giống như trút giận, cô ở trên đùi anh dùng móng tay véo vài cái, Hề Nịnh không có ý đồ phản bác quan hệ của hai người, nhưng vẫn muốn thay đổi xưng hô của họ với chính mình, “Các anh gọi tôi là Hề Nịnh được rồi.”

Ba người: “Vâng chị dâu.”

Hề Nịnh:……

Vẻ mặt không cao hứng lại cào vài cái lên đùi Lạc Yếm.

Lạc Yếm cười, nắm lấy tay cô giống như trút giận, thấp giọng nói: “Ngoan, đừng nháo, ăn cơm trước.”

Đổng Mạc lập tức biết điều kêu chủ quán dọn đồ ăn.

Đồ ăn đã được Lạc Yếm gọi trước khi mọi người tới, đại đa số đều là món ăn tương đối thanh đạm, bởi vì tối qua Lạc Yếm ở nhà quan sát Hề Nịnh không thể ăn cay.

Trong quá trình ăn cơm, không ai nói chuyện.

Ba nam sinh còn lại không biết nên tìm chủ đề gì cùng chị dâu nói chuyện phiếm, còn Lạc Yếm thì đang cúi đầu lột vỏ tôm.

Ngón tay bóc tôm không quá thuần thục, một hồi lâu mới lộ ra thịt tôm bên trong, sau đó bỏ vào trong chén Hề Nịnh.

Hề Nịnh sửng sốt một lúc rồi ngẩng đầu nhìn anh.

“Ăn đi.” Lạc Yếm nói xong, lại gắp cái tôm vào trong chén của mình để lột vỏ, sau đó dộng tác thuần thục bỏ vào trong chen Hề Nịnh.

Hề Nịnh cúi đầu không nói gì, chỉ há to mồm ăn cơm.

Dù tức giận cũng không thể không ăn, buổi chiều còn phải huấn luyện quân sự, cô ăn no bụng mới có sức.

Hơn nữa đồ ăn nhà hàng này hương vị thật sự không tồi, cô rất thích, không phải đơn độc cùng Lạc Yếm ăn cơm cô cũng nhẹ nhàng không ít.

Chờ Hề Nịnh ăn không sai biệt lắm, sau khi buông đũa uống ly nước chanh, hơn phân nữa đĩa tôm đều ở trong bụng cô.

Lạc Yếm dừng lại động tác bóc tôm, dùng khăn giấy ướt ung dung lau tay, nhìn ba người khác nói: “Các cậu ăn xong thì về trường học trước đi.”

Dương Quyển đang ăn một miếng sườn, nghe vậy ngẩng đầu ô ô hai tiếng, mồm miệng không rõ nói chính mình còn chưa ăn no.

Đừng nói là Đổng Mạc, Song Phi Hàng cũng cảm thấy đầu óc Dương Quyển có vấ đề, cho nên che miệng cậu lại, nhìn Lạc Yếm cười cười, nói: “Đều đã ăn xong, bọn em đi trước.”

“Ngô ô ô ô ô.” Dương Quyển nói.

Tớ còn chưa ăn xong!

Song Phi Hàng đè thấp giọng nói: “Đi ra ngoài lại mua cho cậu!”

Ba người đi rồi, trong phòng đột nhiên an tĩnh.

Hề Nịnh mở to mắt, cảm thấy tình huống hiện tại đối với chính mình rất không ổn.

Giống như cô dự đoán, sau khi bọn họ rời đi, Lạc Yếm liền lập tức bại lộ bản tính, đôi tay vòng qua eo cô, dễ như trở bàn tay ôm cô vào trong lòng ngực.

“Anh lại muốn làm gì!”

Hề Nịnh khóc không ra nước mắt, sao đến chỗ nào cũng đều bị tên cẩu nam nhân này chiếm tiện nghi như vậy.

Tay Lạc Yếm vén vạt áo cô lên nhưng lại bị thắt lưng chặn lại, chỉ có thể lui xuống sờ lên eo cô.

“Cho anh ôm một lát, anh muốn nạp điện.”

Lạc Yếm từ phía sau đem mặt vùi vào cổ cô, nhẹ ngửi mùi hương của cô, thoải mái cọ cọ.

Hề Nịnh phản kháng không được chỉ có thể nói: “Không được lưu lại dấu vết trên cổ của tôi.”

Lạc Yếm vừa mới hé miệng chuẩn bị lưu lại cho cô dấu dâu tay đành buông lỏng miệng ra, chỉ có thể dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ cổ Hề Nịnh.

“Kẻ điên.” Hề Nịnh nói.