Chương 10

Phương Viện mất tích.

Cô ta để lại một bức thư tuyệt mệnh, cứ như vậy hoàn toàn biến mất.

Mấy giờ trước, Triệu Vân Tễ nói sẽ không vì bất luận người nào từ bỏ tôi nay lại không chút do dự cho tôi một cái tát.

“Là cô hại chết Viện Viện!”

Phương Viện mất tích, bọn họ đều vội vã đi tìm Phương Viện, tạm thời không ai để ý đến đầu sỏ gây nên chuyện như tôi.

Tôi chậm rãi đứng lên, đưa tay sờ sườn mặt sưng đỏ nóng bỏng, rất đau rất đau.

Tôi là người sợ đau nhất, một cái tát này, tôi ghi nhớ.

Đem tóc vén ra sau tai, tôi lấy ra điện thoại di động, gửi tin nhắn cho một trong những người trong danh sách liên lạc của tôi.

“Lời lần ông trước nói, con đồng ý.”

Bên kia trả lời rất nhanh.

“Ta rất chờ mong biểu hiện kế tiếp của con.”

Đúng lúc đó, công ty thám tử tư gọi cho tôi.

“Diệp tiểu thư, bốn người nửa tháng trước cô ủy thác chúng tôi tìm kiếm, hiện giờ đã tìm được.”

“Tôi biết rồi, trước tiên tìm lý do khống chế người, hiện tại tôi sẽ trả tiền cho anh.”

Phương Viện, cô đã muốn chơi, tôi liền chơi với cô, hy vọng cô có thể gánh vác được cái giá cuối cùng.

Phương Viện mất tích, nhưng mặc kệ là Triệu Vân Tễ hay là ba mẹ, đều không có từ bỏ việc tìm kiếm cô ta, bọn họ thậm chí đem tin tức đăng lên mạng, chỉ sợ Phương Viện thật sự sẽ làm chuyện ngu ngốc gì.

Tôi lạnh lùng nhìn, nhìn bọn họ nhìn về phía tôi, mang theo ánh mắt oán hận cùng trách cứ.

“Triệu Vân Tễ, chúng ta nói chuyện đi. "

Tôi chủ động tìm được Triệu Vân Tễ.

Triệu Vân Tễ cũng không muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi lại nhắc đến Phương Viện.

“Em có một vài vấn đề liên quan đến Phương Viện muốn hỏi anh.”

Hắn miễn cưỡng đáp ứng.

Trong phòng chỉ có hai người chúng tôi, tôi đối mặt với Triệu Vân Tễ.

“Triệu Vân Tễ, em không nợ Phương Viện.”

“Nhưng cô ấy chính là bởi vì cô mới chết! "

Triệu Vân Tễ căm tức nhìn tôi.

Thật đúng là buồn cười, đôi mắt như vậy, đã từng tràn đầy là tôi.

"Cho nên, cô ta đã chết, mặc kệ có phải em làm hay không, anh đều nhận định hung thủ là em, đúng không?"

Triệu Vân Tễ trả lời rất chắc chắn.

"Nếu như không phải tại cô, Viện Viện sẽ không bị người thân duy nhất của cô ấy đuổi khỏi nhà, sẽ không sinh lòng tuyệt vọng, muốn tự sát.”

“Nhưng anh không phải là bạn trai của em sao?”

Tôi hỏi hắn.

"Anh đã nói mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ đứng bên cạnh em mà?"

“Đúng, vậy thì đã sao? Viện Viện đã chết rồi, người chết quan trọng hơn, cô còn muốn làm gì nữa? Diệp Đàn, sao cô máu lạnh như vậy, ngay cả một người chết cũng không buông tha!"

Tôi bình tĩnh nhìn hắn dần mất kiểm soát cảm xúc.

Không đủ, còn chưa đủ, chỉ mấy câu này còn lâu mới đủ.

"Triệu Vân Tễ, có phải hay không ở trong lòng anh, cái chết có thể bù đắp tất cả, bao gồm cả việc cô ta ở trong trường học mang theo bạn học bắt nạt em, bao gồm việc cô ta mua chuộc côn đồ, muốn hủy hoại em, bao gồm cả việc cô ta lái xe không chút do dự đâm vào em? Chỉ cần cô ta chết, những điều này đều không còn quan trọng sao?”

“Đúng, đều có thể bù đắp, Diệp Đàn, cô làm thế nào mới có thể hiểu được, Viện Viện đã chết! Cô ấy tuy có rất nhiều sai lầm, nhưng tội không đáng chết, nếu như lúc trước cô rộng lượng một chút, cô ấy cũng không đến mức đi đến một bước này, không đến mức ngốc nghếch vì thế mà từ bỏ cả tính mạng của mình.”

Triệu Vân Tễ gằn từng chữ kết án tôi

"Diệp Đàn, Viện Viện chết rồi, bởi vì cô mà chết, cô chính là hung thủ gϊếŧ cô ấy!"

Tôi nhìn hắn sập cửa đi ra, cụp mắt nhìn về phía đồng hồ đeo tay trên cổ tay, trên con số "1" màu trắng bạc, kim cương vỡ màu đỏ tản ra ánh sáng nhạt u ám.

Tiếp theo, đến lúc đi tìm mẹ rồi.