Chương 13

Tôi sẽ không tha thứ cho họ, lại càng không đưa ra đơn hòa giải.

Không chỉ có thế, sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, việc đầu tiên tôi làm chính là dùng tài khoản weibo của mình đăng chuyện này lên mạng.

Tài khoản này chỉ được đăng ba lần.

Lần đầu tiên là sinh nhật mười tám tuổi, tôi gửi một tấm ảnh gia đình ngồi cùng một chỗ, kèm theo những lời lẽ cảm động.

Lần thứ hai là sau khi có thành tích thi đại học, tôi cảm ơn rất nhiều người.

Lần thứ ba là ngày đính hôn với Triệu Vân Tễ, mỗi câu đều tràn ngập hạnh phúc vui vẻ.

Và lần này, chỉ một câu.

[Có lẽ sự tồn tại của tôi vốn là sai lầm, có lẽ...... Tôi chính là một sai lầm.]

Phía dưới những lời này, là một liên kết video, tôi quay sau khi được cảnh sát cho phép.

Có nội dung nhận tội của mấy người chặn đường tôi, cũng có khuôn mặt dữ tợn hung ác của ba mẹ nuôi khi biết tôi không chuẩn bị đưa ra đơn hòa giải, dự định truy cứu đến cùng.

Sau khi tuyên bố ra ngoài, tôi không trở về Phương gia, mà đến căn phòng nhỏ mà tôi đã thuê trước đó.

Đợi qua sáu giờ, tôi mới mở weibo lần nữa, không có xem bình luận, mà là công bố vài bản ghi âm trò chuyện.

Là của tôi và Phương Viện, trong mỗi một bản ghi âm, đều có thể làm cho người ta rõ ràng cảm nhận được sự kiêu ngạo và khoe khoang của cô ta.

Rất nhanh, mẹ và Triệu Vân Tễ gọi điện thoại tới cho tôi, không cần nhấc máy tôi cũng biết họ muốn nói gì.

Sau đó, cứ mỗi một giờ, tôi lại đăng một bài trên Weibo.

Có video giám sát ghi lại cảnh Phương Viện lôi kéo bạn học ức hϊếp tôi trong trường.

Có lời khai sám hối của bốn tên côn đồ đêm đó chặn đường tôi, bọn họ nói, là Phương Viện bỏ tiền để cho bọn họ làm như vậy, cô ta muốn dùng biện pháp ác độc nhất hủy hoại tôi.

Có video Phương Viện lái xe đâm vào tôi.

Có văn bản Phương Viện ở trong cục cảnh sát, ghi chép khẩu cung.

……

Tên của tôi xuất hiện trên tìm kiếm nóng.

Trong mười người đứng đầu, chiếm thứ bốn.

Bọn họ hẳn là rất muốn phong tỏa weibo của tôi, nhưng bọn họ còn chưa có năng lực này.

Buổi tối, tôi kết nối điện thoại của bọn họ, gọi ghi âm.

“Diệp Đàn, sao cô lại ác độc như vậy! Viện Viện đã như vậy, cô vì sao không thể buông tha cho cô ấy! "

Triệu Vân Tễ đang chất vấn tôi.

“Triệu Vân Tễ, chúng ta chia tay đi, hôn ước cũng giải trừ đi, tôi mệt rồi, mệt đến mức không còn sức lực tiếp tục thích anh, chúng ta kết thúc như vậy đi.”

Mẹ mắng tôi, lời nói khó nghe, như là đang đối mặt với kẻ thù.

Bà nói:

"Diệp Đàn, tại sao cô lại sống, tại sao cô không chết đi!"

“Thật xin lỗi, tôi là con gái ruột của bà, khiến bà thất vọng, nếu có thể, tôi cũng không muốn như vậy, tôi tình nguyện tôi chưa từng có mẹ.”

Ba uy hϊếp tôi, bảo tôi lên weibo làm sáng tỏ tất cả, trả lại sự trong sạch cho con gái bảo bối của ông.

“Diệp Đàn, đừng ép tôi động thủ với cô, Phương gia, cô đắc tội không nổi!”

“Vậy tới đi, tôi cái gì cũng không muốn, cũng cái gì cũng không quan tâm.”

Sau khi cúp điện thoại, 0 giờ, tôi lại gửi ba băng ghi hình theo dõi, cùng với ba bản ghi âm điện thoại.

Trong chiếc đồng hồ mới mua cất giấu camera mini, bên trong ghi lại rất rõ ràng sắc mặt và lời nói của bọn họ, khi tôi đi tìm bọn họ sau khi Phương Viện biến mất.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, tôi đi tắm, chờ khi đi ra thì điện thoại reo, không khác mấy so với dự đoán của tôi.

Lúc này đây điện thoại gọi tới, là người cầm quyền chân chính của Phương gia, là ông nội có quan hệ huyết thống của tôi.

“Chiêu này của con thật là tàn nhẫn.”

Đó là những lời đầu tiên của ông.

Có thể không tàn nhẫn sao? Quyết tuyệt đến không để lại cho mình một chút đường lui.

“Ông nội, vậy ông hài lòng chưa?”

“Con có bao giờ nghĩ rằng con có thể nhận được nhiều lợi ích hơn nếu con đe dọa bọn họ với những thứ con có trong tay không?”

Tất nhiên tôi đã nghĩ về điều đó, nhưng...

"Ông nội, nhưng như vậy làm sao có thể lọt vào mắt ông, ông thật sự sẽ thích con, người do dự không quả quyết, chỉ lo lợi ích trước mắt sao?"

Ông nội mỉm cười, tôi biết tôi nói đúng.

“Được, không hổ là cháu gái Phương gia ta, có bóng dáng năm đó của ta.”

Sau khi cười xong, âm thanh của ông đột nhiên trầm xuống, mang theo tức giận.

“Vậy con không sợ làm như vậy, ngay cả ta cũng đắc tội sao? Không sợ ta đổi ý sao?”

Chiêu này của tôi chắc chắn sẽ mang đến tổn thương thanh danh cho Phương gia.

“Người sẽ không."

Tôi nói rất chắc chắn

" Đây là một cuộc cá cược lớn, mà con tin tưởng ông nội.”

“Vì sao lại tin tưởng ta?”

"Con đã tiếp xúc với ông nội được hai tháng, thời gian hai tháng cũng không thể để cho con hoàn toàn hiểu rõ người, nhưng con nguyện ý tin tưởng nhân phẩm của ông nội."

“Quan trọng nhất là, ông nội, ông có rất nhiều cách để khôi phục lại tổn thất danh tiếng cho Phương gia.”

Ông nội lại nở nụ cười, lần này mang theo niềm vui rõ ràng.

“Quả nhiên là người thông minh, con đã sắp xếp xong con đường ta phải đi, ta sẽ làm như con mong muốn một lần.”

Tảng đá trong lòng lặng lẽ rơi xuống, tôi biết tôi đã đánh cược thắng.

“Cám ơn ông nội.”

“Cám ơn thì không cần, lần sau đừng chụp mũ cao như vậy cho ta nữa."

Ông nội cười trêu chọc.

Tôi mỉm cười đồng ý.

"Vâng, cháu gái đều nghe lời ông nội.”