Chương 17

Phương gia cùng Triệu gia thương nghị hợp tác, tôi ở trên bàn cơm cũng gặp Triệu Vân Tễ.

Năm tháng không gặp, hắn nhìn không có gì thay đổi.

“Đàn Đàn......”

Hắn nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

"Anh đã nghiêm túc suy nghĩ suốt năm tháng, anh phát hiện trong lòng anh vẫn không bỏ xuống được em, chuyện của Phương Viện anh không muốn so đo nữa, chúng ta..."

“Triệu tiên sinh. "

Tôi ngắt lời hắn.

" Việc công là việc công, việc tư là việc tư, hai thứ này tôi không thích trộn lẫn cùng một chỗ, chúng ta hôm nay nên bàn chính là hợp đồng.”

Hắn trầm mặc vài giây, mới gật đầu.

“Được, chờ hợp đồng ký xong, chúng ta sẽ bàn lại.”

Tôi không biết tập đoàn Triệu thị vì sao lại để cho Triệu Vân Tễ tới nói hợp tác, nhưng mà điều này ngược lại làm cho tôi thoải mái hơn rất nhiều.

Triệu Vân Tễ khác với những ông già lém lỉnh mà tôi từng tiếp xúc trong vài tháng qua, toàn bộ quá trình đàm phán, tâm tư của hắn cơ hồ không ở trên chuyện đàm phán.

Không chỉ như thế, chuyện tôi nói, mặc kệ nặng nhẹ, hắn cũng đều có thể gật đầu đáp ứng.

Người đi theo Triệu Vân Tễ sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhiều lần muốn chen vào nói, nhưng tôi làm sao sẽ cho bọn họ có cơ hội này.

Sau khi ký hợp đồng, tôi liền định rời đi.

Triệu Vân Tễ vội vàng gọi tôi lại.

“Đàn Đàn, chờ một chút, chúng ta còn việc riêng chưa nói.”

Tôi quay lại.

“Hôm nay còn có việc, hôm khác đi.”

“Hôm khác là ngày nào?”

Trong lòng tôi đã có chút không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến hợp đồng hôm nay, liền thuận miệng thông báo một ngày.

Số điện thoại của Triệu Vân Tễ đã sớm bị tôi cho vào danh sách đen, đến ngày ước định, hắn dùng điện thoại di động của những người khác gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, sợ tôi không đi.

Mãi đến khi nhìn thấy tôi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đàn Đàn, em tới rồi.”

Triệu Vân Tễ đã thu dọn cẩn thận, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Triệu Vân Tễ nhìn về phía nhìn người đàn ông phía sau tôi.

“Đàn Đàn, có thể nói anh tra tránh đi được không, anh không muốn để anh ta nghe thấy.”

“Không thể, có cái gì nói thẳng đi.”

“Đàn Đàn, em thay đổi rất nhiều, trước kia em không phải như vậy.”

Người không biết còn cho rằng tôi đã làm gì đó với hắn cũng nên.

“Nếu đây chính là điều anh muốn nói với tôi, thì tôi cảm thấy chúng ta không cần phải nói tiếp.”

Đại khái là ý thức được tôi cùng người trước kia ta thật sự không giống nhau, Triệu Vân Tễ không còn lo lắng người đứng sau tôi nữa.

"Đàn Đàn, anh thích em, thích đến mức không thể không có em, cho nên, chúng ta quay lại có được hay không, giống như trước đây như vậy, chuyện của Phương Viện chúng ta đều không cần đi so đo nữa, được không?"

"Thế thôi à?"

Tôi nhìn hắn.

“Đàn Đàn?"

Hắn có chút mờ mịt.

“Anh lại đây một chút, tôi có thứ trả lại cho anh.”

Hắn tiến lại gần, mờ mịt.

“Đàn Đàn, thứ gì vậy?”

Tôi không nói gì, trực tiếp giơ tay, một chưởng giơ xuống, hung hăng tát vào mặt hắn.

Triệu Vân Tễ nghiêng đầu, thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, rốt cuộc là sức lực của tôi còn chưa đủ.

“Diệp Đàn, em......”

Sau khi kịp phản ứng, Triệu Vân Tễ ôm sườn mặt, khϊếp sợ nhìn tôi.

Người đàn ông phía sau trực tiếp chắn ở trước mặt tôi.

Đó là lý do tôi đưa anh ta tới đây.

“Tôi làm sao?"

Tôi cười nhìn hắn.

"Triệu Vân Tễ, tôi chẳng qua chỉ là đem cái tát vừa rồi trả lại cho anh, cái này đã chịu không nổi rồi?”

Vẻ giận dữ trên mặt hắn đông cứng lại.

Một hồi lâu sau, mới mở miệng:

"Ngày đó mất khống chế xúc động thủ với em là lỗi của anh, cho nên một cái tát này anh không trách em, Đàn Đàn, chúng ta huề nhau, ai cũng đừng trách ai, được không.”

“Không được."

Tôi trực tiếp cự tuyệt.

“Đàn Đàn, không phải em nói thích anh sao? Anh cũng thích em, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, được không?"

“Triệu Vân Tễ, chúng ta đã sớm kết thúc rồi, tôi hi vọng anh có thẻ tỉnh táo."

Tôi nhìn hắn.

“Về phần thích, tôi đã từng thích anh, nhưng mà, Triệu Vân Tễ, tôi càng yêu thích chính mình hơn, hiện tại tôi đối với anh đã sớm không còn thích rồi.”

Tôi chính là một người ích kỷ như vậy, tôi có thể thích bất cứ người nào, nhưng phần thích này bất kể như thế nào, cũng sẽ không vượt qua được tình yêu tôi dành cho chính mình.

Triệu Vân Tễ dường như không chấp nhận được liên tục lắc đầu.

"Không, điều này không có khả năng......”

Tôi nhớ lại hai tháng sống ở chỗ ông nội trước khi tốt nghiệp trung học.

Vào lúc đó, ông nội liền phát hiện tiềm năng của tôi, ông muốn bồi dưỡng tôi, nhưng tôi phải để cho ông nhìn thấy tiềm năng của tôi, và từ bỏ Triệu Vân Tễ.

Triệu Vân Tễ là con trai độc nhất của Triệu gia, để cho hắn ở rể Phương gia cũng không thực tế, nhưng nếu như tôi gả cho hắn, sẽ không cách nào kế thừa vị trí của ông.

“Diệp Đàn, quyền lực và tình yêu, con chọn cái nào?”

Khi đó, tôi và Triệu Vân Tễ còn chưa đính hôn, cũng càng không có phát sinh chuyện Phương Viện mất tích.

“Ông nội, con chọn quyền lực. "

Đây là câu trả lời của tôi.

Tôi thích Triệu Vân Tễ, nhưng lại không thích nhiều đến mức có thể buông bỏ tất cả, còn có quá nhiều chuyện xếp phía trước hắn.

“Vậy Triệu Vân Tễ thì sao? "

Ông nội hỏi.

“Ông nội, cho con thời gian hai tháng, con sẽ xử lý tốt hết thảy.”

……

Thu hồi suy nghĩ, ánh mắt tôi bình tĩnh nhìn Triệu Vân Tễ.

"Chúng ta đều giống nhau, thích, lại không thích nhiều như vậy, Triệu Vân Tễ, có một số việc, anh nghĩ tôi không biết sao?"

Ngày đầu tiên gặp phải côn đồ, điện thoại Triệu Vân Tễ không gọi được, là Phương Viện động tay động chân.

Lúc ấy hắn cũng không biết, nhưng sau đó, hắn lựa chọn nói dối giấu diếm.

Hai tháng tôi sống bên cạnh ông nội, Triệu Vân Tễ đi quân đội, mỗi ngày chúng tôi đều liên lạc, nhưng hắn cũng giấu diếm việc Phương Viện cũng ở cùng quân đội với hắn.

Những thứ này đều là Phương Viện tiết lộ cho tôi.

Bọn họ sớm chiều ở chung, giúp đỡ lẫn nhau, như bạn bè, như người thân.

Triệu Vân Tễ sắc mặt thay đổi, hắn còn muốn tiếp tục nói, thế nhưng tôi đã không muốn nghe nữa.

“Triệu Vân Tễ, dù sao cũng từng là người yêu, ngày mai tôi tặng anh một phần lễ vật vậy.”