Chương 7

Tôi dự đoán được Phương Viện sẽ không an phận, chỉ là tôi không nghĩ tới, sau khi cô ta bình tĩnh nửa tháng liền sẽ tìm người chặn tôi lại.

Tôi và Triệu Vân Tễ cũng không ở cùng một trường đại học, ngày đó vốn là lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò sau khi ở bên nhau.

Đến lúc sắp tan học, Triệu Vân Tễ bên kia xảy ra một chút chuyện, hẹn hò chỉ có thể hủy bỏ như vậy.

Mặc dù là cuộc hẹn mà tôi mong đợi đã lâu, nhưng tính cách của tôi khiến tôi không thể nói nên lời khiến hắn từ bỏ chuyện quan trọng vì tôi, chỉ có thể đồng ý.

Một mình trên đường trở về, tôi bị mấy tên côn đồ ngăn ở trong ngõ nhỏ.

Tóc vàng thưa thớt, nụ cười hèn mọn, hai người ở phía trước, hai người ở phía sau, ngăn chặn tất cả đường đi của tôi.

“Em gái, ở một mình chán lắm phải không? Sao em không cùng bọn anh vui vẻ một chút?"

"Đại ca, anh nhìn xem con nhỏ này váy mặc ngắn như vậy, còn tới loại địa phương này, không phải là tới tìm chúng ta sao?"

Váy là đồng phục trường học, tôi không biết có thể đi đâu, vô tình đi vào nơi này.

Tôi thò tay vào trong túi, nắm chặt thứ lạnh lẽo kia.

"Các người là do Phương Viện tìm tới, đúng không?"

Tuy là phán đoán, nhưng trực giác trong lòng tôi nói cho tôi biết, chính là như vậy.

Bọn họ không trả lời và tiếp tục đến gần.

Bảy giờ tối, tôi ngồi ở trong cục cảnh sát, gọi điện thoại cho ba mẹ cùng với Triệu Vân Tễ.

Câu trả lời đều đồng nhất với một giọng nữ lạnh lùng.

"Điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy..."

Tôi cố gắng nhắn tin cho họ và không có câu trả lời.

Trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?

“Bạn học, tôi dẫn em đi băng bó vết thương một chút rồi ghi chép lại nhé.”

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy nỗi đau trong mắt nữ cảnh sát.

Chỉ với một con dao gấp, tôi đã thoát khỏi bốn người đàn ông và chạy đến đồn cảnh sát.

Sau khi nói lời cảm ơn, tôi đi theo nữ cảnh sát băng bó.

Chờ ghi chép kết thúc, đi ra cục cảnh sát, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, thời gian chỉ hướng mười giờ.

“Chờ khi bốn người kia bị bắt, chúng tôi sẽ thông báo cho em trước."

Nữ cảnh sát nói với tôi.

Tôi lại nói tiếng cám ơn, xoay người một mình đi vào trong bóng đêm mênh mông.

Sau khi trở về, tôi mất ngủ, nằm ở trên giường, rạng sáng ba giờ mới miễn cưỡng ngủ được.

Hai giờ sau, tôi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đứng dậy lau mồ hôi trên trán, ngồi trở lại giường, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, không còn buồn ngủ nữa.

Tôi nhớ lại những gì cảnh sát đã hỏi tôi, người đã làm biên bản cho tôi.

"Em chỉ là một nữ sinh đại học, vì sao trong túi lại mang theo một con dao gấp?"

Tôi im lặng một lúc trước khi trả lời câu hỏi đó.

“Có lẽ là bởi vì đây không phải lần đầu tiên phát sinh, trên người không mang theo dao, em không có cảm giác an toàn.”

Cảm giác an toàn của tôi bắt đầu tan vỡ vào cái ngày tôi mười tuổi phát hiện ra tôi không phải con gái ruột của ba mẹ.

Và sự việc xảy ra vào năm lớp sáu đó giống như một đòn chí mạng, hoàn toàn đánh nát hệ thống an toàn bên trong nội tâm của tôi.

Mà cơn ác mộng vừa rồi, khiến tôi trở lại đêm hôm đó.

Lần đó xảy ra ở gần trường học, nếu không phải hiệu trưởng buổi tối ra ngoài tản bộ, tôi cũng không dám tưởng tượng mình sẽ gặp phải cái gì.