Chương 8

Tám giờ sáng, Triệu Vân Tễ gọi điện thoại tới cho tôi, di động không ngừng vang lên, tôi không nhận.

Một giờ sau, Triệu Vân Tễ nghĩ biện pháp trà trộn vào trường học của tôi.

Tôi từ phòng học đi ra, liền thấy hắn chạy về phía tôi, vẻ mặt khẩn trương sợ hãi.

Hắn ôm chặt lấy tôi và liên tục xin lỗi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn như vậy, giống như là thiếu chút nữa mất đi toàn bộ thế giới.

Dù sao thì cũng là người tôi thích, là người tôi muốn ở bên nhau cả đời, tôi cho hắn một cơ hội giải thích.

Hắn nói hôm qua điện thoại di động ngâm trong nước, sáng nay đi mua điện thoại di động mới, mới thấy được tin nhắn tôi gửi.

Tôi nói với hắn ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hắn lại càng nghĩ mà hối hận không thôi, không ngừng hướng tôi xin lỗi.

Vừa lúc kế tiếp tôi không có tiết, hắn liền xin nghỉ ở cùng tôi một ngày.

Tôi trở về Phương gia một chuyến, trước mặt bọn họ, trực tiếp lộ ra vết thương trên cánh tay.

Thời gian không lâu, những vết thương kia mới bước đầu kết vảy, trên băng vải còn có màu đỏ sẫm rỉ ra.

Sắc mặt ba người bọn họ đều thay đổi.

Điểm khác biệt là Phương Viện đang cố gắng hết sức che giấu sự hoảng loạn của mình.

Lần này tôi có thể chắc chắn.

“Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì, Đàn Đàn, vết thương của con là sao?”

Mẹ đứng lên, vẻ mặt lo lắng đau lòng.

Tôi kể lại chuyện ngày hôm đó.

“Đàn Đàn, sao con không gọi điện thoại cho chúng ta?”

“Con có gọi điện thoại, cũng gửi tin nhắn, chỉ là điện thoại tắt máy, tin nhắn thì không ai trả lời.”

Sau khi tôi nói xong, sắc mặt bọn họ lại có chút thay đổi, bắt đầu giải thích.

Họ đều nói điện thoại bị hỏng và có gì đó không ổn.

Tôi không khỏi nghĩ tới lời giải thích của Triệu Vân Tễ ngày đó.

Thật trùng hợp.

Ba và mẹ nói rằng họ nhất định sẽ tìm thấy bốn người đó.

Phương Viện càng luống cuống, cô ta không lên tiếng, không dám đối diện với bất cứ ai, một mình cúi đầu ăn cơm.

Qua vài ngày, dưới ám chỉ của Phương Viện, tôi mới biết được.

Kỳ thật, căn bản không phải điện thoại di động hỏng, là cô ta động vào điện thoại di động của ba mẹ, đem số điện thoại của tôi kéo vào danh sách đen, đem tin nhắn của tôi thiết lập thành không làm phiền.

Tôi không thể diễn tả cảm giác đó.

Nếu ba và mẹ mở hộp tin nhắn của tôi, họ có thể thấy nội dung tôi gửi.

Nhưng họ đã không, không một lần.