Chương 5: Nhà Vệ Sinh Có Biến (1)

Chap 5: Nhà Vệ Sinh Có Biến (1)

"chào lớp, hôm nay là đầu học kỳ, chúng ta cũng đã quen biết nhau rồi, còn hiểu ý nhau nữa nên không cần giới thiệu gì đâu nhé, vậy nên mở tập sách ra học bài..." cô giáo dạy Sinh nói

"a~, cô à! Đầu năm đó cô..."

"vậy nên cho chơi đi cô... Học riết mà ngán ghê"

"ai không muốn học thì có thể ra ngoài, còn lại hãy giữ trật tự..."

Cô giáo dạy Sinh đi đến bàn giáo viên ngồi xuống, thấy học sinh cá tính cá biệt năm trước giờ "được" ngồi bàn đầu rồi.

"ủa, Trần Thanh ngồi ở đây à?"

"dạ... Hì..."

"vậy tốt rồi, cho khỏi nói chuyện với lại khỏi quay cóp trong giờ tôi nhé..."

WTF. Lại nữa...

"em không có mà!"

"được rồi, mở sách trang 3 đi cả lớp..."

________

"Trần Thanh em lại ngủ à?"

"..."

"Trần Thanh"

"..."

Kêu cả tiếng mà tên mê ngủ kia vẫn không chịu dậy, bàn đầu hay bàn cuối thật sự không quan trọng với con người này thì phải... Vẫn ngủ trong lớp như thường.

"Lê Trần Thanh!!!" giọng nói như vang vội trong lớp, vội vào tường lại văng ra nơi khác làm con người ta phải bịt hai tai lại.

"ai mà um sùm trời đất vậy?" Cô khó chịu vì bị phá giấc, ngốc đầu lên nhìn

" Riết loạn mà! Đang ngủ mà cứ phá"

"em nói ai thế? Đi ra hành lang đứng cho tôi..." Trần Thanh ngước nhìn lên... ủa? Chả phải là Ách Hân sao?, ôi trời, tới tiết Văn khi nào vậy??? Sao cô lại không biết, chết rồi!

"a... Cô à! Em xin lỗi, em tưởng là bạn học nào quấy rầy, nên em..." Trần Thanh đứng lên giải thích nhưng bất thành.

" không nói nhiều, đi ra ngoài..." Trần Thanh nhìn ngón tay trỏ của Ách Hân chỉ ra ngoài rồi đành thở dài đứng dậy.

"cả lớp tiếp tục học bài..."

Cả lớp nhìn bạn học Lê Trần Thanh bị đuổi ra khỏi lớp với ngày đầu năm như vậy thì không tốt rồi... Đành lắc đầu cho qua vậy...

Đang đứng thì bỗng mắc vệ sinh... chết rồi, nên làm gì đây. Đi hay không đi? Đi thì có lỗi với cô mà không đi thì có lỗi với bản thân mình.

Thôi vậy, làm gì làm trước tiên là phải đi giải quyết nhu cầu cái đã, Trần Thanh vừa tới nhà vệ sinh, tay mới chạm vào chốt cửa thì chợt khựng lại vì nghe tiếng động bên trong, cô nhẹ nhàng nhiều chuyện mà đưa tai mình áp vào cửa để ngóng chuyện...

Xanh mặt khi nghe những tiếng va chạm của da thịt, lại còn nghe tiếng la, van xin của một nữ sinh nữa chứ... Làm sao bây giờ... Có nên vào hay không đây...???

Thôi kệ, cứu người là quan trọng nên Trần Thanh đành đóng vai anh hùng rơm cứu bạn học cùng trường thôi... Hít thở thật đều để lấy lại bình tĩnh rồi tay nắm chốt cửa đẩy mạnh vào...

Cạch... Mọi người bên trong đều dừng mọi hoạt động lại, đưa mắt nhìn người mới đi vào...

"làm... Làm gì đó? Mau... Mau bỏ bạn ấy ra..." Trần Thanh đang run rẩy khi nhìn cảnh tượng trước mặt

Trước mặt là một nữ sinh đang túm tóc một nữ sinh kia, quần áo thì xộc xệch, nhăn nhúm đang khóc bù lu bù loa van xin cô nàng dữ dằn kia tha mạng.

"mày là ai, biến mau. Không thì liên lụy ráng mà chịu..." nữ sinh kia dữ tợn hâm doạ.

"không... Thì sao?" Trần Thanh lại tách hai người ra

"Tránh ra" người đó đẩy cô văng vào tường

"mày đi ra khỏi chỗ này, đừng để tao nổi điên"

"aha, nếu tôi ra chỗ này việc đầu tiên là tôi sẽ nói với giáo viên, được rồi là cô nói." Trần Thanh bỏ đi về phía cửa

"bắt nó lại..." lập tức có 2 nữ sinh khác trong đó túm lấy cô.

"nè nè, làm gì vậy? Đã bảo tôi đi mà, lại còn giam giữ, đổi ý nhanh vậy...?" Trần Thanh hất mặt nói

Nữ sinh đó thả người kia ra rồi nhếch mép đi đến chỗ của Trần Thanh

"mày gan nhỉ? Dám nhiều lời với tao hả?" nữ sinh đó nâng cằm cô lên

"cái gì chứ! Đây là trong tiết học, tôi còn phải vào lớp, mau buông ra." Trần Thanh dãy dụa.

"mày muốn tao tha cho con đó, thì tao sẽ bắt giữ mày... Sao?" nữ sinh đó bóp miệng cô lại

"Ai rảnh. Mau thả ra..."

Chưa kịp đi giải quyết nỗi buồn lại còn buồn hơn khi gặp phải con điên nơi vệ sinh, thật là dơ bẩn mà!

"tao thấy mày rất thú vị nha... Xem nào mày tên gì hả?" Nữ sinh đó liếc mắt nhìn phù hiệu trên ngực áo bên trái của cô.

"Trần Thanh? 12B? Tốt lắm..." mỉm cười rồi vỗ vỗ vào mặt cô

"Tốt cái éo gì, Mau thả ra... Trời ơi là trời!" vừa dãy vừa la oai oái.

"mày la cái quái gì?" nữ sinh đó đấm thẳng vào mặt cô

Chưa đầy 1 giây đã thấy tê tê bên má phải... Đau thật.

"cô bị điên à, mắc gì đánh tôi hả? Đồ điên!!!!" Trần Thanh lại la oái lên.

"mày có biết người trước mặt là ai không hả?" nữ sinh bên cạnh đang giữ tay cô nói nhỏ.

"đó là Kiều Mỹ Duyên 12D đấy... Chị đại của trường, tốt nhất hãy ngoan ngoãn chịu trận, không mày sẽ bị nặng hơn đấy!" nữ sinh kia nhắc nhở, nói nhỏ vào tai cô.

"cái gì mà chị đại. Tôi khinh."

Chát.

Bên má trái lại đau rát bởi cái tát đó... Tức điên thật mà! Ba mẹ chị hai anh rể, gia đình cô chỉ mới có quyền đánh cô, dạy dỗ cô thôi. Nhưng con điên ngay trước mặt đã hạ giáng cho cô 2 cái đánh... Coi tức được chưa? AAA...

"Cô bị điên rồi! aaaaaa..."

"mày la à? La này! La này!" nữ sinh Kiều Mỹ Duyên đó đánh tiếp 2 cái vào bụng cô.

"hự... Cô..."

"sao? Mày đã biết tao là ai chưa hả?" Mỹ Duyên trợn mắt hỏi.

"éo biết... tao chỉ biết... Có một con điên ngay trước mặt thôi!" haha"

Bụp bụp...

Hai nữ sinh đang giữ cô cũng lấy làm tiếc với cái kẻ không biết nghe lời này... Đã nhắc nhở rồi còn cố chấp ngang ngược.

"mau thả nó ra." ngay lập tức hai người kia buông tay Trần Thanh ra rồi đi cách xa nơi đó.

"ăn mấy đòn rồi! Mày vẫn muốn ăn nữa thì phải... Nhìn bản mặt mày xem..." một tay nắm lấy cổ áo cô một tay vỗ vỗ lên mặt cô

Trần Thanh cười khinh, cô vẫn không biết sợ là gì... Từ trước giờ nổi tiếng là cứng đầu, bướng bỉnh, còn ba gai nữa mà! Haha tự nhiên tự hào mấy tật xấu của mình ghê.

"mày cười cái gì? Hả?" Mỹ Duyên quát vào mặt cô

"mày tưởng có quyền lực là muốn đánh ai là đánh à? Sai rồi!"

"mày câm mồm lại, tao có quyền thế trong trường này... Tao có tất cả, như thế đã được chưa? Đối với tao mày chỉ là một con kiến nhỏ thôi, tao muốn gϊếŧ nó khi nào tao muốn..." Trần Thanh nhìn gương mặt dữ tợn kia cũng hơi hoảng nhưng cô nhất quyết vẫn không sợ!

Hai nữ sinh kia cũng xanh mặt thay.

"Mỹ Duyên... Chị..."

"Hai đứa bây đứng đó! Đừng có nhiều chuyện..."

Mỹ Duyên xô thẳng người Trần Thanh vào tưởng, một tay chóng vào tường, tay còn lại nâng cằm cô lên... Vì Trần Thanh hơi bé một tý chỉ có 1m60 còn Mỹ Duyên thì 1m67 nên cao hơn cô gần nửa cái đầu...

"nhìn kỹ thì mày cũng xinh đấy chứ!"

Cái quái... Bà là xinh nhất nhé! Cũng xinh là sao? Bộ đuôi hay là mù?

Trần Thanh vẫn đứng trơ ra đó mà nhìn người trước mặt, đôi mắt đột nhiên lướt xuống, đập vào ngay đó là...

Áo của Mỹ Duyên khi nãy đánh nhau, người kia chóng cự nên đã bị bung vài nút, bây giờ lộ ra cái bra màu đen...

Bỗng có gì đó chảy ra từ mũi...

Quên mất... Người bị đánh kia đâu mất rồi! Chắc là chạy trốn mà bỏ Trần Thanh một mình... Thật tội nghiệp...

Cái quái gì thế? Sao lại là lúc này???

Lấy tay bịt mũi lại rồi đẩy người kia ra...

"tránh ra đi!"

Hiểu ra chuyện, Mỹ Duyên bỗng nhếch cười rồi tiến đến cô một lần nữa...

"thì ra mày bị kí©h thí©ɧ bởi ngực tao nên bị chảy máu mũi... Haha... Thật hài hước mà!"

"đừng có nói điên. Tôi bị chảy máu cam trong lúc này thôi!"

"ha, bị chảy máu cam? Được..."

"tao bỗng nghĩ ra một trò hay đây..."

"gì... Gì hả? Không thích chơi... Cút đi cút đi" nhân lúc sơ hở nên Trần Thanh khom người xuống rồi chạy ra ngoài, nhưng bị bắt lại bởi Mỹ Duyên.

"mày định chạy à! Ngoan ngoãn mà nghe lời tao, không thì đừng có mà hối tiếc... Tao sẽ đưa mày nhập viện sớm!"

"AAAAA.. CỨU VỚI..... UMM"

Trần Thanh đang hứng la lớn thì... Trợn mắt nhìn Nữ Sinh trước mặt

Cô ta đang hôn mình...

Hai tay Trần Thanh bị giam giữ bởi Mỹ Duyên sau khi phản kháng chống cự cố đẩy người đó ra...

Ha, nụ hôn đầu của cô...huhuu... bị lấy mất bởi con điên ngay trước mặt này hay sao? Sao dễ dàng vậy?

Nước mắt chợt rơi...

Nhân cơ hội, lưỡi Mỹ Duyên xâm chiếm cả khoang miệng cô, đến một lúc sau mới chịu nhả ra khi hai người đã không còn hơi...

"sau hả? Quá tuyệt phải không?"

"tuyệt cái éo gì huhu... Cô điên rồi, đó là..."

"nụ hôn đầu của mày. Tao biết mà! Cũng là nụ hôn đầu của tao, mày nên ngoan ngoãn đi!" Mỹ Duyên lại vỗ vỗ vào má cô.

Tay Mỹ Duyên từ từ gỡ từng nút áo của Trần Thanh...

"nè nè! Hôn đủ rồi bây giờ lại muốn làm gì... Mau thả ra... Bố con điên này."

Cạch...

Mọi người lại một lần nữa đưa mắt nhìn ra phía cánh cửa...