Chương 96: Sự Thật Đã Được Tiết Lộ

Chap 96: Sự Thật Đã Được Tiết Lộ - Phản Ứng Của Trần Thanh

"hình như đã 5 năm rồi nhỉ? Giám đốc Ách" Y Lương Sinh vừa nhả khói từ điếu thuốc vừa nói.

Ách Hân thì lặng im. Nàng biết chứ, nàng biết rồi sẽ đến ngày này thôi. Thời gian vốn dĩ trôi rất nhanh, mỗi ngày mỗi ngày nàng đều cảm thấy lo sợ, bất an trong lòng vì sợ đến cái ngày mà tên súc sinh đó đặt ra. Nàng đã trân trọng từng giây từng phút với gia đình nhỏ của mình. Nàng sợ cái tên này sẽ đề nghị nàng phải bỏ Trần Thanh và Tú Anh, thì nàng biết phải làm sao đây...

Chính Ách Hân mà còn không nghĩ ra cách để giải quyết chuyện này, chả nhẽ bây giờ gϊếŧ người diệt khẩu?

"Ách Hân cô cũng biết lo sợ à? Haha" Hắn bỏ điếu thuốc vào gạt tàn cười lớn, chính hắn cũng cảm nhận được sự lo sợ này của nàng nên đã đắc chí.

"ai nói với mày là tao sợ?" mỗi chữ của Ách Hân nói ra đều rất lạnh lẽo. Lạnh đến mức không tả được, nét mặt vẫn một sắc thái nhưng vẫn không biết được rằng tâm tư như thế nào.

"khá lắm cô gái. Lúc trước tôi nói cho cô 5 năm để giải quyết chuyện gia đình. Còn bây giờ đã đến thời cơ rồi đấy" Hắn ngả người ra ghế, hai tay để hai bên thành ghế, chân bắt chéo nhìn Ách Hân.

"mày muốn cái gì thì nói ** ra luôn đi" Ách Hân đã rất chán ghét cái con người có tính thú trước mặt này từ lâu rồi. Cho dù nàng gia giáo thế nào thì cũng không thể hiền lành, không còn là một cô giáo thùy mị như trước nữa. Nàng dù sao cũng là một con người mà. Nàng cũng có cảm xúc riêng của mình nữa!!

"Cọc làm gì thế cô gái? Bây giờ Y Lương Sinh này cho cô hai sự lựa chọn. Phải chọn một trong hai đấy"

"nói."

"Một là cô đưa toàn bộ cổ phần của công ty của cô cho tôi, tức là con dấu và cả tên đứng quyền. Chuyển toàn bộ hết cho tôi, không chừa một cái gì cả. Còn hai là cô phải bỏ cái gia đình nhỏ đó mà đi theo tôi. Hoặc... Đưa cái con bé kia cho tôi."

"con bé?"

"Là con của chúng ta. Haha

"Chúng ta" Ách Hân nghe xong liền cảm thấy kinh tởm và buồn nôn, cho dù ra sao sự thật vẫn Tú Anh không phải là con của nàng và Trần Thanh. Nàng... Nàng mỗi khi nghĩ đến chỉ toàn là những lỗi lầm, dối trá mà dành cho người kia. Trần Thanh đã dịu dàng với nàng như thế nào, yêu thương và che chở nàng ra làm sao. Nàng đều có thể cảm nhận được tất cả nhưng... Nàng chỉ đáp lại bằng một lỗi lầm to lớn mà chính nàng cũng không thể tưởng tượng được.

"làm gì?" Ách Hân lạnh giọng đáp một cách nhạt nhẽo.

"ai biết được. Bán hoặc... Làm một điều gì đó. Haha" hắn nhún vai cười lớn.

"mày không phải là con người rồi. Gϊếŧ người mà không ở tù thì tao đã gϊếŧ mày từ lâu rồi. Thằng chó" Mỗi từ Ách Hân chửi mắng tên đó, tuy không lớn tiếng, không phải là quá nặng nhưng cũng khiến ai nghe thấy đều cũng cảm thấy phải sợ.

"haha, chửi nhiều vào đi. Xem sao này tôi trả thù cô ra sao nhé!"

"tại sao lúc đó mày không đề nghị rằng tao giao công ty?"

"gấp gáp làm gì. Y Lương Sinh đã tốt đến mức cho cô thời gian bên cạnh gia đình nhỏ của mình. Và... cũng như trong thời gian đó, công ty cô càng phát triển lên, phát triển phát triển lên. Thì mới có thể trao đổi được chứ. Haha"

"Mục đích của mày là muốn cái công ty đó thôi phải không? Được rồi. Cho tao một tuần, hẹn gặp lại ở khu nhà kho của khu phố bên cạnh, mày cũng phải đem theo cái USB kia, và... Chỉ đi một mình." nói xong Ách Hân đứng dậy rồi bỏ đi.

"ahaha. Tốt lắm cô gái."

___________

Ách Hân ngồi ở nhà vò đầu bức tóc, không lẽ nàng phải đưa cả cái công ty của mình đã xây dựng biết bao năm qua cho hắn dễ dàng như vậy sao?

Nàng chỉ có thể chọn sự lựa chọn đó thôi. Không thì nàng phải bắt buộc bỏ gia đình nhỏ này mà đi theo hắn thì nàng biết phải làm sao đây.

Cốc cốc.

Trần Thanh tự gõ cửa rồi cũng tự vào, cô đi đến chỗ nàng.

"sao chị lại khóc vậy? Có chuyện gì sao? Hay là chị khoonh khoẻ ở đâu?"

"À không có gì đâu." Ách Hân cố kiềm những giọt nước mắt đó chảy xuống, lau nhẹ khoé mắt.

"có chuyện gì thì nói em nghe đi. Chị đừng cố giấu nữa"

Ách Hân không nói gì chỉ lắc đầu, nàng ôm lấy Trần Thanh thật chặt.

"ngoan nào. Đừng khóc" theo phản xạ, Trần Thanh đặt tay lên lưng Ách Hân vuốt nhẹ tấm lưng để an ủi nàng.

"có chuyện gì sao chị?"

"Không có gì. Tôi chỉ muốn ôm em thôi, em im lặng một chút đi" Ách Hân rút sâu vào trong cái ôm đó. Ôm thật chặt thật chặt người này.

Rốt cuộc là Ách Hân có muốn nói sự thật cho Trần Thanh biết hay không?

Hay là nàng sẽ giấu giếm mãi chuyện này.?

Điều quan trọng là... Đứa trẻ đó! Không phải là con của hai người. Nàng muốn nói ra lắm nhưng. . . Có đôi lúc định mở lời thì nàng lại thôi.

Vài ngày sau...

Nàng cứ thất thần mãi, Trần Thanh lo lắng nên đã quyết định ép hỏi nàng nói ra cho bằng được.

"mấy ngày nay chị bị làm sao vậy? Cứ như người mất hồn. Hay là chị không được khoẻ hay sao?" Trần Thanh đưa tay sờ trán của Ách Hân.

"Không có nóng. Vậy chị đau ở đâu sao?"

"Không có gì đâu, em đừng lo" Ách Hân lấy tay Trần Thanh xuống, nàng nở nụ cười mệt mỏi.

"sao em không lo cho được. Chúng ta là người một nhà mà, có chuyện gì thì chị cứ nói với em. Chị đừng giấu gì cả."

"Không có gì thật mà."

"em biết chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra mà chị muốn giấu em phải khoonhy?"

"..."

"chị cứ nói đi, bất cứ việc gì em vẫn sẽ ở bên chị mà."

"cho dù... liên quan đến chúng ta?"

"chị nói vậy là sao?"

Ách Hân hít thở sâu, đã tới bây giờ rồi nàng không thể nào giấu giếm người bạn đời này được, nàng phải quyết định cái chuyện này càng sớm càng tốt thôi. Bản thân đã cố gắng giữ nó bên mình suốt bao nhiêu năm qua rồi.

"5 năm trước. Tôi có quen biết với đối tác làm ăn tên là Y Lương Sinh, hắn ta rất đua đòi, muốn gì là phải có, lăng nhăng không thể tả, rồi đến một ngày nọ, hắn ta nhắm đến tôi, hắn muốn tôi, hắn làm tất cả mọi việc để khiến tôi thuộc của hắn, nhưng... Hắn đã tự quyết định cả, hắn để tôi kết hôn với em rồi âm mưu chiếm đoạt, một năm sau khi kết hôn, hắn đã giở trò cưỡng bức tôi, và... Và sau đó... Sau đó..." Ách Hân kể giữa chừng thì nấc lên, đã đến tận cùng của sự mạnh mẽ rồi, đến lúc nàng phải yếu đuối rồi. Trần Thanh ngồi kế bên nắm chặt tay Ách Hân như trấn an.

"tôi có thai với hắn"

"cái... Cái gì?" như sét đánh ngang tai, Trần Thanh không thể tin vào tai mình, lời mà Ách Hân vừa nói... Nó là thật ư?

"và đứa trẻ đó là... Lê Ách Tú Anh"

"kh... Không phải. Không phải đâu đúng không? chắc chị nhầm rồi... không phải lúc đó chị đã đi đến bệnh viện để... Để..." Trần Thanh đứng dậy, ôm đầu mình trong sự hoảng loạn.

"tôi... Chỉ là gạt em thôi, bởi vì lúc đó tôi có đến bệnh viện để tiến hành cấy tạo, nhưng... Bác sĩ lại nói tôi... Đã có thai. Tôi sợ mình phá đi rồi thì sẽ không thể nào có con được nữa. Tôi muốn có con của chúng ta. Chứ không phải..." Ách Hân nói giữa chừng thì bị giọng nói tức giận của người kia xen vào, nàng có hơi giật mình.

"MÁ NÓ... Thằng chó nó ở đâu?" Trần Thanh như nổi điên lên. Hai tay nắm thành đấm.

"Không thể, hắn đã cho tôi hai sự lựa chọn... một là đưa tất cả công ty lại cho hắn, hai là... Tôi phải đi theo hắn, hoặc là... Đưa Tú Anh lại cho hắn, tôi có thời hạn một tuần để quyết định"

"Không thể nào không thể nào. Cho dù Tú Anh không phải là con của em, không phải là con của chúng ta nhưng có chết em cũng không thể nào giao con bé cho hắn. Kể cả chị nữa... Em sẽ tìm hắn, liều chết với hắn, em sẽ gϊếŧ hắn, khiến hắn phải trả giá" Trần Thanh như điên dại lao thẳng ra cửa, Ách Hân chạy theo ôm chầm lấy cô.

"em đừng như vậy. Tôi sợ lắm... Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã giấu em lâu như vậy, tôi thành thật xin lỗi, xin lỗi..." Ách Hân vừa khóc vừa không ngừng nói xin lỗi.

Trần Thanh khựng lại vì bị những giọt nước mắt của Ách Hân làm dập tắt đi cơn lửa trong người, cô xoay lại, lau nước mắt cho Ách Hân với đôi tay run rẩy.

"ngốc, sao phải xin lỗi em. Tất cả lỗi là do hắn. Chúng ta phải báo công an thôi."

"Không được, hắn... Có giữ cái USB, hắn quay trong lúc... Làm chuyện đó với tôi"

"Má... Nó còn thua loại cầm thú." cô càng nghe càng tức điên lên, hiện tại chỉ muốn băm hắn ra thành trăm mảnh.

"tôi quyết định rồi. Tôi sẽ đưa cả công ty cho hắn ta"

"Sao lại phải đưa cho nó, không phải cả công ty ấy chị đã xây dựng biết bao nhiêu năm sao?"

"biết làm sao được. Chỉ có cách đó thôi, từ từ rồi tôi sẽ mở lại công ty mới, em đừng lo"

"Không còn cách khác sao?"

"không đâu" Ách Hân bất lực lắc đầu.

Trần Thanh nắm chặt tay mình thành nắm đấm, nghiến răng nói từng chữ như muốn nuốt sống ai kia làm Ách Hân cũng lạnh sống lưng mà sợ hãi, đây là lần đầu tiên nàng thấy Trần Thanh như vậy.

"em mà gặp nó. Em không gϊếŧ nó, rút xương nó, nhai đầu nó thì em không phải là Lê Trần Thanh"

"em... đừng làm tôi sợ" Ách Hân ôm lấy Trần Thanh như làm cho cô dịu bớt phần lửa bên trong.

"bằng cách nào đi chăng nữa. Em phải trả thù cho chị, à không... cho chúng ta."

"cảm ơn em... Vì tất cả..."

"chị đừng lo, em đã nói rồi. Em sẽ mãi bên chị, sẽ không bao giờ bỏ rơi chị đâu. Em sẽ bảo vệ mọi người, bằng cả mạng sống của chính mình."

_____

Chap mới đây=)) 😖

T tính rằng. Chap 100 sẽ là chap cuối:)))

Ráng ủng hộ truyện nhé. Yêu nhiều 😘