Tình Yêu Bay Lượn

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: bonghongxingdep Ngàn vàng khó mua biết trước, có những việc bất đắc dĩ không ngờ tới! Hiện tại cô cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa trong câu nói của A Lượng rồi. Nhìn cô một chút đi, ai ngờ  …
Xem Thêm

"A.... ......" Nhứ Tiệp che miệng lại, cô sợ nếu mình la lên, sẽ làm cho nhóm học muội chú ý.

"Tại sao.... ......." Cô hỏi ông trời, Tại sao hạnh phúc của cô lại ngắn ngủi như vậy.

Phong thư này báo cho cô một chuyện---- ---------"Hắn" đã trở lại!

Sợ hãi làm cho cô không thể kiềm chế được run rẩy, bây giờ Nhứ Tiệp rơi vào hoảng loạn, cô không dám nói cho Tư Luật biết chuyện này, cô chỉ có thể tìm người biết chuyện này mà thôi.

"Anh Bác.... ........" Sợ hãi làm cho nước mắt chảy ra càng nhiều, bàn tay nhỏ bé run rẩy gọi điện thoại.

Đã kết nối được, là giọng nói Đường Tuấn Bác ngủ không đủ.

"Thế nào? Bây giờ điện cho anh, cãi nhau với Tư Luật sao?"

"Anh Bác.... ......" Vừa nghe được giọng nói của anh trai, Nhứ Tiệp nhịn không được khóc luôn. "Làm sao bây giờ.... .....Anh Bác, em với Tư Luật phải làm sao bây giờ.... ......."

Vừa nghe cô khóc một cái, Đường Tuấn Bác đang ngủ gật liền tỉnh ngủ. "Sao vậy? Tư Luật khi dễ em sao? Nói cho anh Bác biết, anh sẽ giúp em dạy dỗ cậu ta lại."

Nhứ Tiệp liều chết lắc đầu. "Anh Bác, em không muốn hại Tư Luật.... .........Em thật sự không hại anh ấy.... ......." Cô nghẹn ngào nói.

Trong lòng Đường Tuấn Bác giật mình, lời này của Nhứ Tiệp là có ý gì---- ------ ---

"Nhứ Tiệp, em trước tiên đừng khóc, từ từ nói được không?"

"Anh Bác, anh có thể trở về hay không? Em.... ........Em rất sợ, em thật sự rất sợ." Cô bất lực rơi lệ. "Hắn đã trở lại, anh Bác, hắn đã trở lại.... ......."

Tại một nơi xa bên kia địa cầu Đường Tuấn Bác nghe vậy ngây dại, hắn, là chỉ người kia sao?

"Anh lập tức trở về, Nhứ Tiệp, em trước tiên đừng khóc, có chuyện gì thì chờ anh trở về rồi nói sau được không?" Đường Tuấn Bác lập tức từ trên giường nhảy xuống, không kịp sửa sang lại hành lý, lấy hộ chiếu, ví tiền cùng chìa khóa xe, liền chạy ra ngoài.

Cúp điện thoại, Nhứ Tiệp bất an ngồi ở mép giường, sợ hãi run rẩy.

Đến khi Tích Vĩ phát giác bất thường, vào phòng cô, nhìn Nhứ Tiệp ngồi ở mép giường cùng với vết máu trên lưỡi dao rọc giấy, trên khuôn mặt tròn tràn ngập khí lạnh.

Cô biết, người kia đã trở lại.

... ...... ...... ....

Chương 5.4

Edit: Bonghongxinhdep

Cả buổi tối Nhứ Tiệp đều không ngủ ngon, trằn trọc trở mình, cứ thế ngày thứ hai khi đi học dưới hai mắt có quầng thâm rõ rệt, sắc mặt càng thêm khó coi, thấy trong mắt Tư Luật càng thêm đau lòng và không hiểu.

Sau khi tan học, cô ra hiệu với Tư Luật, đi vào phòng làm việc của anh.

"Sao vậy? Tại sao sắc mặt kém như vậy?" Tư Luật nghiêm túc hỏi, nhưng trong mắt tràn đầy đau lòng.

"Không có" Nhứ Tiệp gượng cười, né tránh ánh mắt của anh.

Ngày hôm qua cả buổi tối cô sợ phải ngủ, có lẽ là vì nguyên nhân này, làm cho cô mới sáng sớm thấy không thoải mái nôn khan, bữa sáng cũng ăn không vào, liên lụy tới sắc mặt cũng không tốt.

"Lại thức đêm nói chuyện phiếm với các học muội? Em ah!" Anh tức giận nói. " Buổi chiều xin phép về nghỉ ngơi, đừng quay lại ký túc xá, đến nhà chúng ta, nếu không có tiết anh sẽ về cùng em."

"Dạ." Nhứ Tiệp gật đầu, đồng ý yêu cầu của anh.

"Mình không chú ý thân thể của chính mình, em như thế thì sao anh yêm tâm cho em đi học đại học? Hơn nữa còn là cách xa nhà như vậy" Tư Luật thở dài. "Không được để anh lo lắng, được không?"

Nhứ Tiệp cùng Tích Vĩ sắp trở thành học muội của anh cùng với Bác, trường đại học Palermo ngành kiến trúc ở Italia, là trường cũ của anh, tháng chín năm nay các cô sẽ trở thành sinh viên ở đó.

"Rất xin lỗi, Tư Luật." Nhứ Tiệp xin lỗi, nhào vào ngực anh.

Cô cần l*иg ngực thế này, hỗ trợ cho cô sức lực.

"Đồ ngốc." Tư Luật cười nói, không phát hiện sự khác thường của cô. "Về lớp thu dọn đồ đạc, về nhà nghỉ ngơi, nghe lời, không cho phép làm những chuyện khác, nghe không?"

"Dạ." Quay lại nhìn anh cười tươi, trong mắt Nhứ Tiệp tràn ngập lưu luyến.

Cô không thể nào để anh vì cô mà thương tổn chính mình. Người kia.... ........Sẽ không bỏ qua cho Tư Luật.

Nếu phải rời khỏi Tư Luật mới có thể đảm bảo an toàn của anh, như vậy cô sẽ rời khỏi.

"Em đi trước, Tư Luật." Không đành lòng nói lời từ biệt, Nhứ Tiệp hôn môi chồng yêu. "Em sẽ rất nhớ anh."

Tư Luật chỉ cho là thân thể cô không thoải mái mới làm nũng như vậy, cười nói lời từ biệt cô.

Rời khỏi phòng làm việc của Tư Luật, nụ cười gượng trên mặt Nhứ Tiệp biến mất, cô trở về phòng học dọn dồ đạc, nói cho Tích Vĩ một tiếng, một mình rời khỏi trường.

Đột nhiên cảm giác buồn nôn là cho cô nhíu mày, cô che miệng, chạy tới cái cái rãnh ven đường, ngồi xổm xuống nôn khan.

Nhổ ra một hớp nước chua cuối cùng, cô bắt đầu cảm thấy khác thường.

Sao cô lại cảm thấy buồn nôn? Cô tính tính, giật mình kỳ sinh lí của cô.... .........Đã muộn.

"Không thể nào." Nhứ Tiệp luống cuống, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy một quầy thuốc, không chút nghĩ ngợi liền chạy tới.... ...... ...... .......

Đường Tuấn Bác phong trần mệt mỏi chạy về Đài Loan, bỏ lại công việc ở Mỹ, vừa xuống máy bay lập tức liên lạc với Nhứ Tiệp, lập tức chạy tới nhà của hai vợ chồng Tư Luật, bây giờ, Tư Luật đang ở trường dạy học, chưa trở về.

"Anh Bác." Nhứ Tiệp vừa thấy anh như người chết đuối vớ được cọc gỗ, chạy về phía anh, ôm chặt.

"Tại sao có thể như vậy?" Đem Nhứ Tiệp suy yếu vào nhà, để em ấy ngồi ở sô pha, anh đi tới phòng bếp, rót cho em ấy một chén nước sôi.

"Em không biết, em.... ..."

"Nhứ Tiệp, em đừng vội, từ từ nói, hiện tại em định làm thế nào?"

Nhứ Tiệp không trả lời, lấy từ trong cặp sách ra một túi giấy, đưa cho anh.

"Đây là.... ......" Đường Tuấn Bác trợn mắt. "Nhứ Tiệp, em không cùng thương lượng với Tư Luật đã quyết định. cậu ta sẽ không đồng ý."

"Cho nên, em muốn anh thay em ra mặt, em không thể hại Tư Luật, hắn tới là vì em, nếu để hắn ta biết em kết hôn với Tư Luật, vậy.... .....Em thật sự không dám tưởng tượng hắn ta sẽ làm gì với Tư Luật, em sao có thể hại anh ấy? Anh Bác, em rất yêu Tư Luật, em thật sự rất thương anh ấy.... ...." Sợ hãi làm cho Nhứ Tiệp không kiềm chế được khóc thành tiếng.

Đường Tuấn Bác thở dài. "Em đi như vậy không phải là biện pháp---- ----"

"Ít nhất, em có thể xác định các anh an toàn." Nhứ Tiệp quyết tâm. "Em sẽ không để cho hắn ta làm hại bất cứ người nào bên cạnh em."

"Nhứ Tiệp, em nên nói chuyện với Tư Luật, có lẽ cậu ấy có biện pháp giải quyết.... ..." Đường Tuấn Bác tận tình khuyên bảo cô, muốn cô đừng quyết định quá sớm.

"Anh ấy có thể giải quyết được sao? Anh Bác, đối phương là bang phái độc ác nhất châu Á, anh có biết không? Cho dù Tư Luật có thân thủ cao siêu thì sao? Anh ấy có thể địch nỗi sao? Em không muốn anh ấy bị thương......" Chỉ cần nghĩ đến Tư Luật bởi vì cô mà bị thương, cô liền sợ hãi. mà làm đau chính mình.

"Nhứ Tiệp......." Đường Tuấn Bác đau xót nhắm mắt lại, anh hận, anh hận chính mình vô năng, không đủ năng lực bảo vệ em gái, để cho em ấy một mình chịu đựng áp lực.

"Em hôm nay sẽ đi khỏi đây, anh Bác, em cần anh giúp em." Nhứ Tiệp lau khô nước mắt, cậy mạnh hất cằm lên. "Giúp em rời khỏi đây, được không?"

Đường Tuấn Bác chỉ có thể khó khăn gật đầu, đáp ứng yêu cầu của cô.

Nhứ Tiệp nắm nhẫn cưới trước ngực, nắm thật chặt, không chịu buông tay.

Để cho cô lưu lại một chút gì đó, để cho cô mang theo chiếc nhẫn có ý nghĩa trọng đại này rời khỏi Tư Luật.... ...... ...... ...

Chương 5.5

Bầu trời, thay đổi---- -----

Đùng đoàng một tiếng, vốn trên bầu trời trong xanh đột nhiên sét đánh ầm ầm, chỉ chốc lát sau, nước mưa rơi xối xả, khiến cho học sinh học bên ngoài nhất thời tan tác, chạy về phòng học trú mưa.

Lúc này, Tư Luật đang trong phòng làm việc, bao phủ một cỗ không khí khẩn trương. Chỉ thấy anh chìn chằm chằm tài liệu mà bạn tốt đưa cho anh, khớp xương các ngón tay không tự chủ trắng bệch, làm lộ ra tâm tình của anh không như mặt ngoài phong vân kinh đạm.

Thêm Bình Luận