Tình Yêu Bay Lượn

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: bonghongxingdep Ngàn vàng khó mua biết trước, có những việc bất đắc dĩ không ngờ tới! Hiện tại cô cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa trong câu nói của A Lượng rồi. Nhìn cô một chút đi, ai ngờ  …
Xem Thêm

“Hả………” Nhứ Tiệp ngẩn ra, không biết bây giờ Tư Luật là đang nói đùa, hay là đang nói thật.

Nhìn vẻ mặt khổ não của cô, Tư Luật không kiềm chế được cuời ha ha, một tháng qua lo lắng sợ hãi, vào giờ khắc này rất thoải mái.

“Anh cười em!” Nhứ Tiệp không thể tin trừng trừng, nhìn bộ dáng vui vẻ của anh.

“Em bồi thường anh thế nào đây?Bà xã than mến.”Ánh mắt Tư Luật nhìn cô buồn bã, tràn đầy ý đồ xâm lược.

Kết hôn ba tháng, Nhứ Tiệp thế nào không biết ánh mắt của Tư Luật biểu hiện cái gì?

Cô mắc cỡ đỏ bừng mặt, cúi đầu, dùng khoé mắt liếc trộm anh.

“Anh chính là lo lắng một tháng, cuối cùng em còn cho anh một cái kinh hãi, hơn nữa còn là một kinh hãi rất lớn! Nói, anh phạt em thế nào đây?” Tư Luật cười ôm lấy cô, dịu dàng đặt cô ở trên giường lớn.“Hửm?Nói, thân ái, em bồi thường anh thế nào đây?”

“Vậy anh muốn…..” Nhứ Tiệp thẹn thùng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, sợ hãi hỏi.

“Xem thành ý của em.” Tư Luật lành lạnh nói cô một câu, bàn tay cũng bắt đầu không đứng đắn, cởi ra áo cô.

Mắt Nhứ Tiệp đột nhiên loé lên, cô nghĩ tới rồi, cô còn chưa nói chuyện đó, có lẽ hiện tại chính là thời cơ tốt!

“Tư Luật, em nói với anh…..” Cô còn chưa nói hết, liền bị Tư Luật hôn, chặn lại tất cả.

“Lúc này, nói chuyện là dư thừa, hiểu không?Anh cũng không cần hành động bày tỏ áy náy của em.” Tư Luật nháy mắt mấy cài cười nói.

“Ừm……” Nhứ Tiệp trầm ngâm một hồi lâu, cái này thật làm khó cô, mỗi lần đều là Tư Luật chủ động, cô luôn là bị động, cô nào dám?

“Thế nào, rõ chưa?” Tư Luật không chịu bỏ qua hỏi.

“Anh chắc chắn chứ?” Cô cứng rắn nhìn anh xác nhận, trên mặt mang theo mất tự nhiên cười.

Tư Luật không nhịn được bật cười.Bộ dáng của Nhứ Tiệp, thật đáng yêu.

“Anh không hối hận?”Cô lại một lần nữa ‘lễ phép’ hỏi thăm.

“E hèm.” Tư Luật chẳng nói đúng sai hừ một tiếng.

“Đầu tiên nói trước, không thể động thủ, anh tuyệt đối không được động thủ.”Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy kiên quyết, Nhứ Tiệp bắt đầu nói điều kiện với anh.

“Ok.” Tư Luật cười gạt đầu, nhưng sau một khắc anh liền hối hận rồi.

Sau khi anh cho phép, cô lật người, đè anh dưới thân, dạng chân ở bên hông của anh, hai đùi trắng nõn để hai bên ở eo của anh, bị anh cởϊ áσ sơ mi nên lộ hơn phân nửa ngực, da trắng như tuyết, như ẩn như hiện khiến anh một hồi run rẩy.

“Ah…….” Anh không tự chủ rêи ɾỉ ra tiếng, hình dạng của cô vừa hồn nhiên, lại hấp dẫn, cơ hồ khiến anh mất trí.

“Không cho phép nhúc nhích!” Cô trước mắt anh cử động ngón trỏ khả ái, cười khanh khách nói: “Không cho phép nhúc nhích.”

Cô nói lời này khiến Tư Luật vốn đang chuẩn bị sờ bắp đùi trắng noãn của cô ‘lông tay’ mất hồn, ngoan ngoãn để xuống.

Nhứ Tiệp đầu tiên là nhẹ nhàng xuyên qua vạt áo của anh, bàn tay nhỏ bé sờ l*иg ngực của anh.

“Cơ ngực rất chắc, ah!Cơ bụng còn là sáu múi, Tư Luật, sao anh làm được? Bề ngoài căn bản không thấy, cơ thể người này…… Á?!” Trước mắt cô hoa lên, còn chưa thăm dò hết cơ thể của anh, liền bị áp chế ở trên giường.

Cô vô tội nhéo cái tay đang mở váy của cô, nhìn mặt xanh mét của Tư Luật.

“Thế nào?”Cô còn chưa bắt đầu mà, cô làm như vậy không đúng sao? Vậy cũng do anh dạy cô!

“Lần sau để cho em chơi.”

“Hả?” Nhứ Tiệp ngẩn người, áo sơ mi duy nhất trên người cũng bị cởi ra.“Tại sao?Không phải nói anh không được độngt hủ sao?Anh chơi xấu!”

“Câm miệng!”

Khàn một tiếng, hấp tấp xé nát quần áo.

A, trở xuống là hình ảnh trẻ con không nên nhìn, mẹ Liên Nguyệt sợ đau mắt hột, trốn phía sau, không nhìn đôi tiểu vợ chồng triền miên ân ái.

Mặt Đường Tuấn Bác nhăn lại, trong lòng cảm thấy hết sức phức tạp.

Anh muốn nói lại thôi nhìn vẻ mặt quyết đoán của bạn tốt, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

"Tôi biết cậu muốn nói cái gì, chỉ là tôi đã quyết định rồi." Mặt Tư Luật không chút thay đổi nói.

Nhứ Tiệp quay về Đài Loan được bảy ngày, thì vẻ mặt của anh đều như vậy.

"Cậu điên rồi!" Đường Tuấn Bác rốt cục không nhịn được quát. "Nào có chuyện như vậy? Cậu đùa cái gì vậy?!"

"Tôi không hay nói giỡn." Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc. "Tôi là nghiêm túc."

"Nhứ Tiệp sẽ không đồng ý cậu làm như vậy!" Đường Tuấn Bác nói ra cô gái cậu ta yêu để cậu ta bỏ đi ý định đó. "Cho dù cô ấy không đồng ý, tôi cũng sẽ làm như vậy." Trên mặt Tư Luật dần dần xuất hiện nụ cười.

Nghĩ đến cuộc sống từ nay về sau, anh không khỏi chờ mong.

Nhứ Tiệp.... ........Anh đã đồng ý với em, sẽ không để cho em chờ lâu.

"Tư Luật, tôi cảm thấy cậu nên suy nghĩ thêm một chút." Đường Tuấn Bác thật sự cảm thấy quá hoang đường! Làm gì có người như thế!

"Giấy mời đã phát, cậu cho là có thể giả nữa sao?" Tư Luật quăng giấy mời cho cậu ta. "Tôi đã quyết định, nếu cậu ở Mỹ không giải quyết được, thì liên lạc với tôi, hôm nay tôi phải đi, Nhứ Tiệp bên kia, cậu một chữ cũng không được tiết lộ! Tôi muốn chô cô ấy một kinh hỉ." Nghĩ tới Nhứ Tiệp, ánh mắt của anh không khỏi mềm lại.

"Kinh hỉ?!" Đường Tuấn Bác cười lạnh một tiếng. "Tôi nghĩ là kinh hãi thì có!"

"Nói như vậy, cậu định nói bao lâu nữa? Được rồi, tôi liền làm xong công việc còn lại tất cả giao cho cậu." Tư Luật yên tâm giao phó.

"Cậu đừng trốn! Chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp qua mạng bằng Webcam, mỗi ngày tôi sẽ báo cáo công việc cho cậu, đừng hòng để lại tất cả công việc cho tôi, coi chừng tôi bắt Nhứ Tiệp vẽ giúp tôi, cậu nhất định không biết, Nhứ Tiệp biết vẽ thiết kế, không thua kém sinh viên đại học chút nào!" Đường Tuấn Bác không để cho cậu ta có cơ hộ trốn tránh công việc.

"Được, tôi đồng ý với cậu, nhưng không được phép quấy rầy chúng tôi." Tư Luật vênh váo tự đắc nói.

"Tư Luật, tôi thật sự cười cậu, cậu lại tự đem danh dự của mình phá hư hết!" Đường Tuấn Bác thật sự rất buồn cười với quyết định của cậu ta.

Sao lại có người như vậy? Tư Luật không phải điên rồi chứ, suy nghĩ của cậu ta khác với người thường.

"Cậu nghĩ rằng tôi không tính đến chuyện này sao? Tự tôi phá hư danh dự của mình thì có quan hệ gì? Là chính tôi tự nguyện."

Đường Tuấn Bác nghe vậy, chỉ có thể thở dài.

"Tư Luật."

"Hả?"

"Cậu thật sự điên rồi."

... ...... ......

Nhứ Tiệp bước vào phòng học, khiến các bạn học trong lớp vốn ồn ào an tĩnh lại, mỗi người giương mắt mà nhìn cô cười khanh khách với bọn họ, dịu dàng chào buổi sáng. . . . . .

"A! Nhứ Tiệp trở lại!" Một bạn học trai tỉnh lại, không thể tin được dụi mắt.

"Mọi người chào buổi sáng nè!" Nhứ Tiệp cười cùng mọi người chào hỏi.

Cách biệt một tháng, thật làm cho người ta nhớ nhung ——

"A, Nhứ Tiệp. . . . . ." Mấy bạn học nữ vây quanh ôm lấy cô. "Chúng mình đều sắp bị cậu hù chết! Cậu tốt chứ? Có bị thương không?"

"Mình xem một chút, Mình xem một chút, —— nguy hiểm thật tóc của cậu không bị cắt quá nhiều, đại hạnh trong bất hạnh (trong cái rủi có cái may)!" Một người bạn học nữ trong đó sờ tóc của cô, xác định tóc của cô vẫn như cũ xinh đẹp phủ xuống trên vai, mới thở dài một hơi.

"A, Nhứ Tiệp ——" một bạn học trai khoa trương nhào lên, vốn định ôm cô, lại bị người một bên cầm kiếm chờ làm thịt Tích Vĩ dọa cho phải rụt về. "Á! Tô Tích Vĩ, khách khí! Mình chỉ muốn biểu hiện một chút nhớ nhung với Nhứ Tiệp mà thôi."

"Ah, mình cũng chỉ là muốn yêu kiếm mà thôi, dùng máu con trai cho nó ăn, khiến nó hấp thu nhật nguyệt tinh hoa mà thôi." Tích Vĩ kéo khóe miệng, cười đến thật đáng yêu.

"Chờ một chút, chờ một chút, mình có vấn đề muốn hỏi Nhứ Tiệp xinh đẹp của chúng ta." Bạn học trai thần bí kéo Nhứ Tiệp qua kề một bên tai nói nhỏ, lập tức, tất cả nam sinh cũng vây lại.

Thêm Bình Luận