Tình Yêu Bay Lượn

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: bonghongxingdep Ngàn vàng khó mua biết trước, có những việc bất đắc dĩ không ngờ tới! Hiện tại cô cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa trong câu nói của A Lượng rồi. Nhìn cô một chút đi, ai ngờ  …
Xem Thêm

"Ah, hỏi một chút thôi mà, thật, chỉ là hỏi một chút, bạn không cần sợ, chúng ta sẽ không nói ra đâu!"

"Đúng đúng đúng, Nhứ Tiệp đừng sợ, chúng ta chỉ là tò mò! Chúng ta cùng đám nữ sinh kia không giống nhau, sẽ không nói ra đâu!"

Nhứ Tiệp bị các nam sinh vây quanh, dở khóc dở cười nhìn bọn họ một người một người nói một câu, giành phát biểu ý kiến.

Tình huống như thế cô cũng không xa lạ, ba năm này, bọn họ vẫn như vậy cùng cô chơi, không có ác ý, chỉ là chơi thật vui thôi! Cho nên bọn họ cũng không sợ.

"Các cậu muốn hỏi cái gì?" Cô buồn cười hỏi.

Tích Vĩ xông không vào trong vòng vây được, ở bên ngoài giậm chân.

"Các cậu lại tới! Gian trá!" Cô rống lên.

"Chính là. . . . . . Ừ. . . . . . Nhứ Tiệp, cậu ngàn vạn lần không được nghĩ chúng tớ nhiều chuyện, tớ thề. . . . . ."

"Chúng tơ chẳng qua chỉ là tò mò!" Tất cả bạn học trai miệng đồng thanh giơ tay lên thề, chọc cười đám nữ sinh ở một bên xem náo nhiệt.

"Phốc." Nhứ Tiệp không nhịn được bật cười, xem bọn họ muốn hỏi cũng không khống chế được nét mặt, cô liền không nhịn được buồn cười.

Bọn họ lúc nào thì xấu hổ như vậy? Thật khó thấy được!

"Tốt, các cậu hỏi đi." Cô cười gật đầu đồng ý.

"Sao không nói sớm!" Nam sinh dẫn đầu như trút được gánh nặng. "Nhứ Tiệp, chúng ta cũng cùng lớp ba năm, bình thường thì thôi, chúng tớ cũng chăm sóc cậu, với những nam sinh có ý đồ bất lương với cậu chúng tớ cũng trị không dưới 10 lần đi, không có công lao cũng có khổ lao, có đúng hay không?"

"Các cậu muốn mình mời khách sao?" Cô bừng tỉnh hiểu ra gật đầu. "Được ah, mời các cậu ăn fri¬day`s." Phải nhiều thức ăn, mới có thể cho nhóm người con trai đang thời kì phát triển này ăn no.

"ok, trước hết cám ơn cậu mời chúng tớ ăn fri¬day`s, bất quá mục đích của chúng tớ không phải cái này."

Nhứ Tiệp thu lại nụ cười, hoài nghi ý đồ của bọn họ. "Vậy các cậu muốn sao?"

"Không có, chúng tớ chỉ rất là hiếu kỳ, khụ khụ." Cố làm vẻ thần bí ho hai tiếng, mới một nét mặt không có gì nói: "Cậu và người đó ngoại hình đẹp trai, thể trạng khá tốt, thân thủ bất phàm lại là giáo viên khôi hài lịch sự—— Phùng Tư Luật, có quan hệ gì?"

"Á!" Khuôn mặt nhỏ Nhứ Tiệp đỏ lên. "Cái gì. . . . . ." Giả bộ ngu, ánh mắt không được tự nhiên nhìn quanh.

"Mau nói, chúng tớ đã sớm phát hiện, giáo viên mới tới mà ngày đó, làm sao cậu biểu hiện ra vẻ mặt kia? Trước đó cậu đã biết thầy rồi, có đúng hay không? Đừng giả bộ ngu!"

Các nam sinh ép hỏi, không để cho Nhứ Tiệp có cơ hội giả bộ ngu, cố ý muốn cô nói rõ ràng.

"Nói ah, Nhứ Tiệp, các cậu là quan hệ thế nào?" Các nam sinh lần nữa phát huy ăn ý của bọn họ trong ba năm cùng lớp, nhếch môi, lộ hàm răng trắng toát, miệng đồng thanh ép hỏi.

"Àh. . . . . ." Nhứ Tiệp vẫn là từ ngữ mập mờ nói: "Tớ. . . . . . Chúng ta lúc nào thì cùng nhau ăn cơm? Tớ mời khách nha. . . . . ."

"Mời khách là mời khách, vấn đề vẫn còn tồn tại, Nhứ Tiệp, cái vấn đề này quấy nhiễu chúng tớ gần một năm, tốt bụng một chút, trước khi tốt nghiệp nói ra đi!"

"Các cậu rất muốn biết thật sao?"

"Đúng vậy, đúng ah!" Các nam sinh gật đầu như băm tỏi.

Trong lòng Nhứ Tiệp run lên. Không phải cô trả lời, vậy âm thanh kia là của ai? Giọng điệu còn rất lạnh lùng. . . . . . Chỉ là rất quen thuộc.

"Wey wey Wey!" Tích Vĩ nhỏ giọng hướng đám các nam sinh không biết chết sống kia kêu, "Tránh mau!"

"Tôi rất vui lòng trả lời cho các bạn."

Cộc cộc cộc—

"Ah ——" Trong mắt các nam sinh lóe lên nghi ngờ.

Cái âm thanh kia rất quen thuộc, hình như là —— giáo viên lịch sự của bọn họ mỗi lần ở trong lớp đều bị bọn họ làm cho phát bực thì thầy sẽ biểu diễn cho bọn họ nhìn, sau đó hẹn sau khi tan học đến đạo trường (câu lạc bộ kiếm thuật) gặp mặt!

Bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn thấy thầy giáo lịch sự tháo kính mắt xuống, cặp mắt kia —— quá sắc bén rồi! Sắc bén đến nỗi khiến bọn họ không tự giác mà run lẩy bẩy. . . . . . Cộng thêm trên trán của thầy ấy có gân xanh, ừ, hiện lên rồi! Đó là dấu hiệu báo trước bọn họ làm thầy phát bực rồi!

"Ah!Thầy, chúng em không phải cố ý!" Các nam sinh nhất thời tan tác như chim muông, mọi người ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, chuyên tâm đọc sách.

"Haiz, “thầy” Phùng, em xem thầy cũng đừng dấu diếm nữa, tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn rồi." Tích Vĩ thở dài nói.

Một tháng nữa là tốt nghiệp rồi, đến lúc đó, bụng Nhứ Tiệp cũng không lừa được, họ còn phải đến Italy hộc đại học nữa, không biết Phùng Tư Luật có chịu thả người hay không?

Cho dù muốn học tiếp, Nhứ Tiệp cũng không nghĩ bỏ đứa trẻ, cậu ây tự nhận là có thể học ở ngoài, còn có thể chăm sóc tốt thân thể mình.

Chỉ là Tích Vĩ rất lo lắng, ngành kiến trúc không phải là khoa chỉ cần đọc sách, thường vì báo cáo, đồ họa, mô hình mà làm cho mất ăn mất ngủ, ngày đêm điên đảo, mặc dù Nhứ Tiệp ưu tú, tác phẩm được rất nhiều giáo sư đại học tán thưởng, nhưng người nào hiểu được đây? Từ nay về sau sẽ có nhiều thách thức hơn đang đợi bọn họ.

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Tư Luật cười nhìn vẻ mặt vô tội của Nhứ Tiệp, thái độ không tự chủ được dịu dàng.

"Àh, tớ đoán là hai người kia léng phéng qua lại." Lớp trưởng nhỏ giọng cùng người xung quanh kề tai nói nhỏ.

"Trở về chỗ ngồi." Tốt bụng không để ý tới người nào đó kề tai nói nhỏ, Tư Luật dịu dàng mỉm cười với Nhứ Tiệp.

Nhứ Tiệp ngượng ngùng trở về cười một tiếng, chạy về vị trí..

"Nhứ Tiệp!" Tích Vĩ hoa dung thất sắc (mặt mày tái nhợt) kêu lên."Cậu còn chạy được àh?!"

"Suỵt —— nhỏ giọng một chút, Tiểu Vĩ xấu xa, cậu muốn cho mọi người đều biết à?" Cô nũng nịu nói với bạn tốt.

"Cậu có biết bây giờ thân thể của cậu hay không. . . . . . Ưmh. . . . . ." Tích Vĩ vốn định tiếp tục càu nhàu, lại bị Nhứ Tiệp nhét một miếng bánh vào trong miệng, không cách nào mở miệng.

"Khụ khụ, qua một tháng nữa mọi người sẽ phải tốt nghiệp, đối với nghi vấn của mọi người, tôi sẽ cho mọi người một đáp án hài lòng, chỉ là ——" Tư Luật dừng một chút, tầm mắt quét qua gương mặt tràn đầy mong đợi của bọn học sinh dưới lớp, chỉ thấy bọn họ từng người một trợn to mắt, vễnh tai, chỉ sợ nghe không rõ, anh không khỏi lắc đầu bật cười.

"Tôi hi vọng những gì hôm nay tôi nói, sẽ không để cho người ngoài nghe được, nếu tôi biết ai để lộ tin tức, tôi sẽ. . . . . ." Anh không nói cho rõ ràng, chỉ là dùng ngôn ngữ tay chân để tất cả mọi người hiểu rõ, để đầu ngón tay chỉ chỉ, mọi người liền đều hiểu rỗ, tự động đóng cửa sổ lại, khóa cửa lại, mở điều hòa, nín thở ngưng thần chờ đợi anh nói rõ ràng.

Phải nói sao? Nhứ Tiệp mồ hôi lạnh chảy ròng. Không thể nào? Muốn cùng mọi người nói chuyện của bọn họ?

Cô lại không dám nói chuyện đứa trẻ cho Tư Luật biết!

Nhứ Tiệp cắn môi, trừng mắt nhìn vẻ mặt cao thâm khó lường của Tư Luật trên bục.

"Rất tốt, tôi tin tưởng các bạn sẽ không nói ra." Anh hài lòng cười một tiếng, nói tiếp: "Tin tưởng mọi người nhất định rất tò mò quan hệ của tôi với một bạn học nữ trong lớp." Mắt liếc về phía Nhứ Tiệp đang lấy tay che miệng, ánh mắt không khỏi dịu dàng, ngu ngốc mấy cũng nhìn ra được hai người bọn họ có việc giấu diếm.

"Không sai, tựa như các bạn nghĩ, quan hệ giữa chúng tôi không đơn thuần." Tư Luật thần bí cười một tiếng.

"Tớ biết ngay mà, hai người bọn họ léng phéng qua lại!" Vẻ mặt lớp trưởng "Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta" kêu to, hì hì cười đùa với vẻ mặt thẹn thùng của Nhứ Tiệp.

"Chỉ là trước hết, tôi phải nói rõ trước một chuyện, tôi cùng cô ấy quen biết là kỳ nghỉ hè năm ngoái, nói cách khác, tôi là vì bảo vệ cô ấy mà đến, có lẽ các bạn đối với cách làm của tôi có ý kiến, nhưng tôi cảm thấy, may mà tôi đến! Tôi thật sự vô cùng may mắn, tôi nghe nghe âm thanh này từ mình đáy lòng, đuổi theo cô ấy mà đến, nếu không trong một tháng này xảy ra những việc kia, ai có thể bảo vệ cô ấy?"

Thêm Bình Luận