Chương 5

Vì thế khi tôi lại xuất hiện ở trước mặt Lệ Bắc Thần, tôi tỏ ra chật vật, trên mặt vẫn còn in rõ vết lằn năm ngón tay.

"Có thể cho em ở nhờ một đêm không? Em không dám về nhà." Tôi rưng rưng nước mắt, kìm nén không để nó rơi xuống.

Lệ Bắc Thần cau mày, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Người điên Quý Tinh kia làm à?”

Tôi mím môi, cúi đầu không trả lời.

Đêm nay, người luôn ương bướng như Lệ Bắc Thần lại hiếm khi mà kiên nhẫn nhẹ nhàng bôi thuốc cho người khác.

Tôi cuộn tròn trên ghế sofa ngủ thϊếp đi, mặt gối lên cánh tay anh ta, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.

Ngày hôm sau tôi tỉnh lại ở trên giường, lúc rửa mặt, tôi chạm vào mắt mình ở trong gương, khẽ nhếch môi.

Sáng sớm, tôi tự tay làm bữa sáng ở trong bếp, không thuần thục chiên trứng, hơn nữa còn làm vỡ cốc sữa, nên bị đứt tay chảy m á u.

Lúc Lệ Bắc Thần đi vào bếp, tình cờ nhìn thấy ngón tay đẫm m á u của tôi đang nhặt mảnh thủy tinh vỡ trên sàn.

“Quý Chiêu Chiêu, cmn em là lợn à?” Anh ta tức giận bế tôi ra khỏi sàn nhà đầy mảnh thủy tinh.

Trong phòng ăn tôi cười xin lỗi: "Thật xin lỗi, vốn dĩ em định làm bữa sáng cho anh để tỏ lòng biết ơn, ai dè lại đều bị em làm hỏng mất."

"Ai cho em tự mình làm? Loại chuyện này cứ để người giúp việc làm là được rồi!"

Lệ Bắc Thần ánh mắt âm trầm kêu người giúp việc mang hộp thuốc tới, sau đó tự mình cầm lấy tay tôi bôi thuốc.

Có lẽ trước đây anh ta chưa từng băng bó cho ai, nên có mỗi vết thương dài 3 cm mà anh ta quấn tận ba vòng băng gạc, tôi cử động ngón trỏ, lẩm bẩm chê xấu đau xấu đớn.

"Quý Chiêu Chiêu! Em nói lại lần nữa để anh nghe xem nào."

Tôi lập tức lắc đầu rồi vội vàng khen ngợi tỏ lòng biết ơn.

Tôi nhìn đĩa trứng chiên, ngập ngừng vươn tay đẩy đến trước mặt anh ta, “Anh có muốn nếm thử một chút không?”

Anh ta chê bai vẻ ngoài của đĩa trứng chiên một lượt, cuối cùng vẫn cúi đầu nếm thử một miếng, nhưng chỉ mới cắn một miếng đã lập tức nhổ ra.

"Đây là quà cảm ơn hay là thuốc độc thế? Em không phân biệt được đường với muối hả? Đây là món trứng chiên khó ăn nhất mà bổn thiếu gia từng nếm qua đấy."

Anh ta uống chút nước, sau đó châm điếu thuốc.

Tôi lúng túng nói xin lỗi, bị khói thuốc của anh ta làm ho sặc sụa, anh ta liếc nhìn tôi, nhưng cuối cùng vẫn dập tắt điếu thuốc trên tay.