Chương 1

“Mạc Đình, đã đến lúc con nên suy nghĩ về việc kết hôn rồi.”

Tôi ngước nhìn lên từ chiếc ghế sofa, cố gắng tránh làm lõm ghế. Mẹ tôi đang đứng trước mặt, ném cho tôi một cái nhìn không tán thành sâu sắc đến nỗi tôi gần như phải ngồi dậy cho đàng hoàng. Biểu hiện của bà là định nghĩa của sự thất vọng. Chiếc mũi thon dài hếch lên, đôi môi đỏ như cherry đang co giật. Tôi biết cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu và tôi gục đầu xuống cùng một tiếng thở dài.

“Lại nữa à?” Tôi nói.

“Con đã gần 30 rồi.” Bà nói, khoanh tay trước ngực, những chiếc vòng tay đính kim cương trên cánh tay kêu leng keng khi bà di chuyển. Mái tóc đen của bà được búi chặt trên đỉnh đầu, tạo cho bà một vẻ nghiêm nghị toàn diện.

Tôi nhướn mày nhìn bà. “Con mới hai mươi lăm tuổi. Con không nghĩ là gần ba mươi đâu.”

“Bố con và mẹ kết hôn khi chúng ta mới hai mươi tuổi,” bà nói một cách thực tế. “Đã đến lúc con nên ngừng chơi đùa và tạo ra những vụ bê bối làm xấu mặt gia đình chúng ta...”

“Con không làm xấu mặt gia đình...”

“...và đã đến lúc con nên lập gia đình để chúng ta có thể tạo điều kiện thuận lợi cho người kế nhiệm tập đoàn tiếp theo,” bà nhấn mạnh.

Tôi ngồi dậy, cố gắng vuốt thẳng áo ghi lê, kẻo lại khiến bà ấy phàn nàn. “Vậy mẹ muốn con gặp một ai đó vào ngày hôm nay và yêu họ, kết hôn và sinh con? Mọi chuyện không diễn ra như vậy. Có lẽ điều này phổ biến trên các ứng dụng hẹn hò, nhưng con không phải như thế.”

“Có rất nhiều cô gái trẻ quan tâm đến con. Gia đình đối tác của nhà chúng ta đã ngỏ lời muốn kết thông gia khi con và con gái của họ lên năm tuổi. Con bé rất xinh đẹp.”

Tôi nhướn mày nhìn bà ấy. “Những cuộc hôn nhân sắp đặt hợp pháp không còn phổ biến nữa. Bây giờ là thế kỷ 21, không phải năm 1875. Con không muốn kết hôn với ai đó chỉ vì điều đó giúp ích cho công việc kinh doanh của gia đình.”

“Con muốn một cuộc hôn nhân dựa trên tình yêu? bà hỏi, giọng bà trở nên cứng rắn. “Những gia đình giàu có kết hôn với những gia đình giàu có khác để giữ tài sản của gia đình. Đó là điều mà tổ tiên của chúng ta đã làm từ xưa đến nay và là điều mà chúng ta sẽ tiếp tục làm. Đó là cách chúng ta duy trì hoạt động kinh doanh của gia đình.”

Tranh cãi với bà ấy lúc nào cũng vậy, không bao giờ có kết quả. “Con không quan tâm đến chuyện kết hôn lúc này, chỉ thế thôi.”

Bà ấy thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, nhìn xuống tôi một cách đáng sợ. “Mẹ đã cho con hai mươi lăm năm tự do. Mẹ đã đáp ứng mọi thứ mà con mong muốn. Tất cả những gì mẹ yêu cầu là con đáp lại mẹ bằng lời hứa duy trì hoạt động kinh doanh của gia đình.”

“Tất nhiên con sẽ làm vậy, chỉ là không phải bây giờ,” tôi trả lời chắc nịch. Việc kinh doanh sẽ không đi đến đâu trong một thời gian dài. Về cơ bản chúng tôi là một doanh nghiệp mới. Rốt cuộc trong đầu mẹ tôi đang chứa cái gì vậy? Sao bà ấy luôn ép buộc tôi điều này?

“Chuyện này con không còn lựa chọn nào khác đâu, nếu con không đồng ý, mẹ sẽ lấy nhà và xe của con.”

“Ngôi nhà này thuộc sở hữu của con và chiếc xe cũng vậy. Mẹ không thể đe dọa con bằng điều đó.”

Mẹ tôi mỉm cười tàn nhẫn và tôi cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình. “Con nghĩ mẹ không thể tìm được cách nào khác à?”

Dù tôi ước gì bà ấy nói đùa nhưng tôi biết bà ấy không phải vậy. Tôi đứng dậy khỏi ghế đặt tay lên túi nơi để chìa khóa. “Chờ con giây lát.”

“Chờ cái gì?”

“Việc này không phải có chút đột ngột sao? Con cần thời gian để suy nghĩ kỹ lại. Mẹ không thể cứ xông vào đây và mong con làm theo ý mình được.”

“Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên đâu Mạc Đình. Con nên cảm ơn anh trai mình vì điều đó.”

Một luồng nhiệt nóng hổi xuyên qua cơ thể tôi. Tôi cắn môi, nắm chặt tay đến mức móng tay bấm vào da lòng bàn tay. Đừng để bị lừa, tôi cảnh báo bản thân mình. Bà ấy chỉ muốn tôi lùi lại.

Và bà biết chỗ nào là đau nhất.

“Anh trai con sẽ không gây cho mẹ nhiều rắc rối như thế này đâu.”

“Làm thế nào mẹ có thể sử dụng anh trai để chống lại con?” Tôi nói.

“Đó là sự lựa chọn của con, Mạc Đình.”

“Con nghĩ… con sẽ tìm ai đó.” Nó không giống như tôi có sự lựa chọn. Tôi cần nghĩ ra cách thoát khỏi nó. Nhanh chóng.

“Con sẽ?”

“Vâng.”

“Tốt.”

“Tuy nhiên, con muốn mẹ cho con một năm.”

Đôi mắt bà nheo lại. “Một năm? Để làm gì?”

“Con muốn tự mình tìm một người. Sau khi hết một năm, con sẽ đưa cô ấy đến gặp mẹ, chúng ta sẽ bàn chuyện kết hôn. Mẹ thực sự không thể mong con đột nhiên gặp một ai đó và cưới họ được. Mẹ à, ít nhất hãy để cho con gặp một vài ứng cử viên khác trước đã.”

Căn phòng im lặng như chết khi mẹ tôi đang cân nhắc lời đề nghị của tôi. Tôi cảm thấy mồ hôi đang chảy sau gáy. Nếu bà ấy đồng ý với lời đề nghị của tôi thì tôi có thể có thêm thời gian để tìm hiểu xem phải làm gì với tối hậu thư mà bà ấy đưa ra cho tôi. Nếu bà ấy nói không… tôi phải làm gì để chống lại khi mẹ lấy anh trai ra làm đòn bẩy?

“Sáu tháng,” cuối cùng bà nói.

“Sáu?”

“Con có sáu tháng để có thể tán tỉnh một ai đó,” bà cho phép. “Không thêm một ngày nào nữa. Khi thời hạn kết thúc, con phải đưa cô gái con đã chọn đến gặp mẹ và mẹ sẽ quyết định xem cô ấy có được phép gả vào gia đình chúng ta hay không. Nếu cô ấy không thành công, con sẽ cưới người mà mẹ đã chọn.”

Tất nhiên là sẽ có điều kiện. Luôn luôn có điều kiện. “Được thôi,” tôi đồng ý, biết rằng dù thế nào đi nữa thì bà ấy cũng sẽ làm theo ý mình. Tôi phải lấy những gì tôi có thể nhận được.

Những nếp nhăn trên trán giãn ra và bà mỉm cười. “Tốt. Con có thể giữ xe của mình. Hãy nhớ đến làm việc hôm nay. Có người cần con sa thải.”

“Con hiểu,” tôi đáp, nhìn bà ấy quay gót và rời đi.

Ngay khi bà ấy rời đi, tôi ngã người xuống ghế sofa, cảm thấy cơn đau đầu ập đến. Tại sao bà ấy lại kiên quyết về việc kết hôn thế? Tôi hoàn toàn hài lòng với cách tôi đang sống cuộc sống của mình: thoải mái và cô đơn. Tôi không cảm thấy cần phải có bạn gái. Và ngay cả khi tôi có bất kỳ nhu cầu nào trong số đó, tôi vẫn có thể tìm được một đối tác sẵn lòng từ các quán bar.

Hiện tại, tôi phải tìm ai đó ít nhất để lừa mẹ tôi nghĩ rằng đó là bạn gái của tôi. Nó sẽ không quá khó. Không phải là tôi không có ngoại hình để dụ dỗ ai đó làm việc đấy. Tôi đã lên trang bìa của nhiều tạp chí kinh doanh. Kết hợp với tính cách lịch sự, quyến rũ và gia cảnh có điều kiện của mình, tôi biết mình là một đối tượng tốt. Và nếu điều đó chưa đủ, tôi sẽ cho họ xem tài khoản ngân hàng của mình.

Chỉ có tiền mới mua được bạn gái, tôi tiếc nuối nghĩ.

Rồi tôi nhận được một cú đánh.

Kế hoạch rất đơn giản. Tìm một người phụ nữ, thuê cô ấy hẹn hò với tôi trong sáu tháng, giả vờ chia tay ngay trước khi tôi đưa cô ấy về gặp mẹ tôi, rồi nói rằng tôi quá đau lòng để có thể bước tiếp. Bằng cách đó, tôi sẽ không bị ép kết hôn với một người lạ và tôi sẽ sẽ được phép sống độc thân cho đến khi gặp được người mà tôi muốn ở bên. Chắc chắn mẹ tôi sẽ cảm thấy thương xót cho con trai mình khi trãi qua nỗi đau đầu đời. Rất dễ dàng.

Tôi cười toe toét với chính mình, chỉnh lại cà vạt.

Cuộc vui bắt đầu.