Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Bị Chỉ Trích

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàng mi dài và dày rũ xuống, ánh sáng lướt qua rồi rơi xuống chóp mũi thẳng tắp.

Đường nét của người này cũng tốt thật, nhưng đôi môi hơi mỏng, không có màu sắc, nhưng lại mang theo một loại cảm giác sạch khó quên, lạnh lùng và xa cách.

Tại sao cảm giác sạch lại xuất hiện ở người này?

Người này là cùng một ổ rắn chuột với Lâm Đắc Duyên, là cây tầm gửi phụ thuộc vào người khác.

Lâm Tích dựa vào cửa, mày cau lại càng ngày càng sâu.

Ấn tượng đầu tiên của cô với Cố Niệm Nhân không tốt lắm, cô cũng không muốn để lại ấn tượng tốt về sau với Cố Niệm Nhân nên chỉ quay người nhìn ra ngoài phòng học.

Các tòa nhà giảng dạy của trường trung học Nam Thành đều có hình zigzag, với những khoảng sân rỗng kéo dài lên tạo khung cho bầu trời hình vuông.

Màu trời giống như có dấu hiệu trầm đi, bầu trời trong xanh có phần xám xịt, khiến mọi thứ trở nên buồn tẻ.

"Ầm!"

Đột nhiên, có tiếng va chạm trong phòng học.

Lâm Tích bị tiếng động này làm cho giật mình quay đầu lại, liền thấy Cố Niệm Nhân kéo theo một bộ bàn ghế đi về phía cửa.

Cô ấy có vẻ không giỏi làm những việc như thế này so với phong thái nhàn nhã và điềm tĩnh vừa rồi, trông cô ấy bây giờ có vẻ hơi vất vả.

Xem ra vị Trạng Nguyên tương lai này cũng có việc quá sức không làm được.

Nhìn như vậy, Lâm Tích cảm thấy dễ chịu hơn một chút, chủ động nói: "Chọn xong?"

Cố Niệm Nhân gật đầu: "Ừ."

Lâm Tích không nói nhiều, nghe Cố Niệm Nhân trả lời, chỉ ném cho cô ấy hai chữ: "Đợi đó."

Sau đó cô đi đến phòng làm việc bên cạnh, nói với ông bác đang pha ấm trà: "Thầy, bọn em đã chọn xong rồi, thầy có nhìn xem không?"

"Không cần." Bác già xua tay: "Hai đứa học sinh lớp chọn nên bác yên tâm, lúc đi nhớ đóng cửa lại."

"Vâng." Lâm Tích gật đầu, sau khi đi ra ngoài, cô cũng không quên giúp ông bác già đóng cửa văn phòng hậu cần.

Nhưng Lâm Tích từ trong văn phòng đi ra, ngẩng đầu lại không thấy Cố Niệm Nhân ở hành lang.

Cô lại đi về phía 304, đúng như dự đoán, cô nhìn thấy Cố Niệm Nhân vẫn còn ở bên trong.

Vòng eo thẳng tắp tựa vào bộ bàn ghế đã chọn, vạt váy xòe qua đôi chân thon thả, ánh sáng chiếu thẳng xuống tấm lưng gầy, tạo cảm giác nhàn nhã trong cái lạnh.

Lâm Tích dò xét, giọng điệu dịu đi một chút: "Không đi à?"

Cố Niệm Nhân ngẩng đầu: "Cậu bảo mình đợi."

Cố Niệm Nhân nói câu này rất điềm tĩnh, giống như để tường thuật lại một việc.

"..."

Nhưng lời này Lâm Tích nghe xong lại mất bình tĩnh.

Quá đáng.

Nói giống như là cô sai vậy.

Tôi bảo cậu chờ, cũng không ý bảo đứng tại chỗ chờ.

Đây là người mà Vương Đình Tú muốn cô quan sát à, đây là trạng thái mà Trạng Nguyên tương lai nên có sao?

Sự hoà hoãn trong mắt Lâm Tích sắp biến mất, sau đó giọng nói của Cố Niệm Nhân lại vang lên: "Một mình mình không chuyển được, cần cậu giúp mình."

Biểu cảm của người này không hề thay đổi, chỉ có giọng thì giống như đang cầu xin.

Quả nhiên, thứ "tầm gửi" này bình thường lười vận động, có nhiêu đây cũng không nhấc lên được.

... Câu này thật ra lại đúng.

Chút hoà hoãn trong mắt Lâm Tích, Cố Niệm Nhận cuối cùng cũng vớt lại được, Lâm Tích sửa sang lại quần áo, rồi bước qua: "Lấy ghế xuống."

Cố Niệm Nhân im lặng, lấy cái ghế ở trên bàn xuống.

Sau đó, hai tay Lâm Tích xuyên qua hai bên hông, gió ấm thổi qua áo sơ mi, tay nắm góc bàn

Tay áo sơ mi ngắn trên khuỷu tay, thấy được rõ cánh tay thon trắng dài, nhìn từ khuỷu tay xuống thì thấy được đường gân xanh đẹp mắt.

Lâm Tích nhấc bàn lên, sau đó quay về phía cửa, tích chữ như vàng: "Đi thôi."

Cái bóng sau lưng chỉ gật đầu không nói tiếng nào, trong phòng học lại rơi vào im lặng.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa che khuất nửa trên khuôn mặt của Cố Niệm Nhân, cô cầm chiếc ghế trong tay, ánh mắt dõi theo Lâm Tích.

"Mình có thể biết tên cậu được không?"

Cố Niệm Nhân nhìn chằm chằm Lâm Tích hỏi.

Lâm Tích dừng lại một chút.

Không ngờ Cố Niệm Nhân sẽ hỏi câu hỏi này.

Bây giờ cô mới ý thức được, chỉ có riêng cô hiểu biết về Cố Niệm Nhân, còn vị này hòn ngọc quý trong tay Lâm Đắc Duyên lại hoàn toàn không biết gì về cô.

"Lâm Tích." Lâm Tích đáp trả nhanh gọn.

Bóng dáng hai người chồng lên nhau phản chiếu trên sàn hành lang, Lâm Tích sau đó quay đầu lại, trong giọng nói mang theo vẻ khıêυ khí©h và khinh thường, dường như đang nhấn mạnh cái đặc biệt của cái tên này đối với Cố Niệm Nhân: "Tích trong đáng tiếc."
« Chương TrướcChương Tiếp »