Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Bị Chỉ Trích

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô gái ngay từ đầu đã không có nhiều can đảm. Mặc dù giọng điệu vừa rồi của Lâm Tích tốt hơn lúc đầu, nhưng nhìn tư thế của cô ấy vẫn có chút rụt rè: "...Làm gì chứ?"

"Không phải nói đi tìm chủ nhiệm à?" Lâm Tích nhướng mày cười nói: "Để xem là cậu có lý hay tôi có lý?"

Lời vừa dứt, cô gái liền trở nên bất an.

Cô gái này đương nhiên biết bản thân đang bảo vệ cậu bạn học nói chuyện hớ hênh kia, thấy Lâm Tích đòi đi gặp chủ nhiệm, thế là rén: "Mình, ý mình...."

Lâm Tích vừa nghe lời này, liền biết người này đuối lý không dám đi, không kiên nhẫn cắt ngang; "Không dám đi thì đừng có ra vẻ nhé."

Vừa nói, cô vừa ngước mắt lên, liếc nhìn chỗ khác, như đang tìm kiếm xem có đứa nào cả gan chơi tiếp không.

Nhưng những gì mà mắt cô nhìn thấy là những cái đầu cúi thấp.

Đúng là cái lớp tệ hại, trong không khí đầy mùi bụi, một mớ hỗn độn.

Trên mặt Lâm Tích tràn đầy khinh thường, đảo mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại chỗ Cố Niệm Nhân.

Cô đương nhiên không phải làm chỗ chống lưng cho Cố Niệm Nhân, chẳng qua là gặp chuyện bất bình thôi, giọng điệu vẫn không thu lại: "Dọn xong chưa?"

Lúc Lâm Tích hỏi, Cố Niệm Nhân còn đang ở trên bàn sắp xếp đồ vật.

Vị trí của cô chỉ cách cửa sổ một lối đi, khi cô ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tích.

Người này vẫn đứng ngang ngược, thân hình cao lớn dựa vào khung cửa sổ, nửa người gần như dựa vào.

Vẫn còn nét ngỗ ngược khó chế ngự giữa hai lông mày của cô ấy, nhưng lần này nó không còn hướng về phía cô nữa.

Mặt trời gần như sắp lặn trên nóc giảng đường, những tia sáng chói lóa chồng lên bóng dáng Lâm Tích.

Người chán ghét tiếp xúc với mình là cô ấy, thế nhưng người đứng ra bảo vệ mình cũng chính là cô ấy.

Đầu ngón tay lướt qua bìa sách sinh học trên bàn, Cố Niệm Nhân cụp mắt xuống, đặt cuốn sách lên trên: "Sắp rồi."

"Vậy nhanh một chút, chậm tí nữa sợ không nhịn được sẽ đánh người."

Lâm Tích cảm thấy ở ngoài lớp học khó chịu hơn là ở cạnh Cố Niệm Nhân, giọng điệu gần như thiếu kiên nhẫn.

Nói xong, cô lại nhìn đám người đang trò chuyện bên cửa sổ, ánh mắt nặng trĩu, sau đó đóng cửa sổ lại.

Một tiếng "rầm", cả lớp im lặng.

Lớp trưởng muốn duy trì "công lý" đã đánh bại, ngồi xuống. Sự im lặng giống như một đám mây mù khổng lồ, bị áp chế bởi bóng người tựa vào cửa sổ. Không ai dám thì thầm nữa.

Mọi thứ đã trở lại như cũ.

Lâm Tích xoa xoa bờ vai vừa rồi dùng quá nhiều lực, nhưng lại cảm thấy được bản thân rảnh quá. Nếu tinh thần căng thẳng không có chỗ nào phóng thích, thì đi giúp bà cụ qua đường, mắc gì lại căng cái eo đi giúp Cố Niệm Nhân?

Mà Cố Niệm Nhân này cũng thú vị.

Người ta ở trước mặt bàn tán chuyện của mình, vậy mà không lên tiếng chỉ im lặng dọn đồ.

Uổng cho cái khí thế kiêu ngạo của người này, kiểu người không biết mềm là gì, bị người ta nói cũng không biết phản bác lại.

"Công chúa thuỷ tinh."

Lâm Tích khinh thường ném ra khỏi miệng cái danh hiệu như vậy.

Lạch cạch.

Đang lúc Lâm Tích quay đầu nhìn xem công chúa thuỷ tinh kia đã thu dọn đồ đạc xong chưa thì nghe thấy tiếng gót giày giẫm lên khung cửa.

Cố Niệm Nhân ôm một chồng sách đi ra khỏi phòng học, ánh mặt trời lặn chiếu vào hành lang, bao trùm lên người cô.

Ánh mắt Lâm Tích dừng lại một chút, sau đó không ngừng rời đi: "Đi mau, sắp tan học rồi."

Giống như vừa rồi người đứng ra bênh vực Cố Niệm Nhân không phải là cô ấy.

Hai người không nói chuyện với nhau, lặng lẽ đi suốt chặng đường cho đến khi rẽ vào một góc và đi đến cầu thang.

Lâm Tích cẩn thận dời chiếc bàn che khuất tầm nhìn phía dưới, vừa đi xuống lầu hai liền nghe thấy người phía sau gọi mình: "Lâm Tích."

Giọng nói không nhanh cũng không chậm, không có chút cảm xúc nào.

Lâm Tích cho rằng Cố Niệm Nhân lại muốn làm phiền mình, liền đặt bàn xuống, không kiên nhẫn xoay người: "Sao...."

Cô còn chưa nói xong, Lâm Tích đã nhìn thấy Cố Niệm Nhân đi xuống phía sau cô.

Gió thổi từ lưng cô gái.

Mang theo nắng dịu của buổi chiều và hơi mát của cầu thang, mùi hương không tên lại lần nữa đẩy về phía Lâm Tích.

Cùng với đó, gương mặt của Cố Niệm Nhân cũng được phóng to ra từng khung hình.

Lâm Tích không thích tiếp xúc với người khác, nhất là người này là Cố Niệm Nhân, cô nắm lấy cánh tay đang thăm dò lại đây, hỏi: "Làm gì?"

Cố Niệm Nhân không hề hoảng sợ.

Toàn thân người này toát ra vẻ bình tĩnh, cứ như vậy đứng cùng Lâm Tích, ánh mắt dừng trên cổ tay đang nắm: "Trầy."
« Chương TrướcChương Tiếp »