Chương 17

Lớp đang yên tĩnh đột nhiên đầy tiếng thì thầm. Vương Đình Tú cũng không bảo lớp trật tự, mà giới thiệu với mọi người: "Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, Cố Niệm Nhân. Từ giờ trở đi, lớp chúng ta sẽ có 36 người."

"Chào mừng!"

"Whuhu——!!"

Mấy câu nói đơn giản của Vương Đình Tú khiến cả lớp phấn khích.

Phòng học lớn vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tất cả đều chào đón Cố Niệm Nhân.

Ngoại trừ Lâm Tích.

Cô bước qua tất cả sự phấn khích này và ngồi xuống chỗ ngồi của mình, vẻ mặt khinh khỉnh.

Chung Sanh là người không có mắt nhìn, thấy Lâm Tích đã về lớp, lập tức quay đầu nhìn cô với ánh mắt trìu mến: "A Tích, vừa rồi ở trên hành lang tìm mãi không thấy cậu, còn tưởng đâu bị cô Đình Tú sai đi đâu, hoá ra là chuyện tốt nha!"

"Biến." Lâm Tích vốn đã buồn bực, bây giờ lại càng khó chịu hơn.

"Biến thì có thể biến, nhưng trước khi biến cậu kể cho mình nghe chút đi." Chung Sanh không hề khó chịu đã thế lại còn tò mò bò lên bàn Lâm Tích, "Cậu với Tiên Nữ đi đâu hết nửa tiết vậy? Có bị Tiên Nữ bắt đi không? Trái tim nhỏ bé của cậu có đập thịch thình thinh không...."

Chung Sanh không ngừng tưởng tượng, lông mày Lâm Tích mỗi giây càng cau chặt, giống như bị người ta giẫm lên cái đuôi: "Ba cái luôn má!"

"Cậu làm gì phản ứng lớn vậy?" Chung Sanh dưới sự tức giận của Lâm Tích phát hiện ra chút điểm, nhướng mày cười nói: "Đập thiệt hả?"

"Tim mình không đập chắc giờ cậu phải khóc rồi ha, được chứ!" Lâm Tích đáp.

Nói cũng kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn, thẳng nữ xung quanh Lâm Tích tỷ lệ rất thấp.

Bản thân tự xưng không có hứng thú đến nam hay nữ, thường xuyên phải nhấn mạnh với người thuyết phục cô gia nhập hội bóng, "Mình không thích con gái."

Chung Sanh ngẩng đầu nhìn Lâm Tích, trên mặt tươi cười viết một dòng chữ lớn: Thật sao? Mình ứ tin nhé.

Chung Sanh nằm trong hội bóng, luôn muốn chị em Thiên Thái này gia nhập chung.

Trước đây Lâm Tích gặp phải chuyện này, điều duy nhất cô có thể làm chỉ là trợn mắt nhìn Chung Sanh.

Nhưng lần này thì khác.

Cô trực tiếp lấy tờ giấy toán trải trên bàn, gấp lại vài nếp, ném thẳng vào cái hộc bàn, tàn nhẫn tuyên bố: "Thi toán đừng nghĩ nhìn bài."

"Đừng đừng đừng đừng." Chung Sanh rén liền. Khả năng giải đề toán của cô có hạn, gặp bài toán nào phải suy nghĩ căng đầu óc thì chỉ có Lâm Tích giải thích thì cô mới hiểu, "A Tích à, Tích Tích ơi, chị Tích, bà Tích...."

"Chà, bối phận của Lâm Tích ở đây cũng cao quá nhỉ."

Giữa những lời xin xỏ của Chung Sanh, Vương Đình Tú phát ra một tiếng cười.

Tim của Chung Sanh đập thình thịch, nhất thời xấu hổ lan cả người.

Cô nhìn bóng dáng người trên bàn, khó nhọc ngẩng đầu hồi lâu: "... Thưa cô."

"Trong giờ tự học đừng nói chuyện phiếm." Vương Đình Tú không có ý đi sâu vào vấn đề này, gõ nhẹ vào ghế của Chung Sanh, ra hiệu cho cô ấy quay người lại.

"Dạ." Chung Sanh biết phải nghe lời, lập tức quay người lại.

Nhưng đột nhiên trong tầm nhìn ngoại vi, nhìn thấy một cánh tay nhỏ nhắn cân đối đang tiến về phía này.

Ánh nắng xuyên qua, xương cổ tay xinh đẹp tỏa ra ánh sáng trắng sứ.

Chung Sanh đối với nước da trắng nõn này dừng lại hai giây, còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi, liền nghe thấy Vương Đình Tú ở phía sau: "Niệm Nhân, tạm thời em ngồi ở đây đi."

"!"

Chung Sanh đột nhiên cảm thấy phấn khích, còn than vãn trong bụng là Lâm Tích thật có phúc.

Nhưng không ngờ, Lâm Tích lập tức nghe được phản đối: "Tại sao ạ?!"

Vương Đình Tú bất mãn liếc nhìn Lâm Tích, chỉ vào cách sắp xếp chỗ ngồi trong lớp: "Lớp có 35 người, chỉ có mình em ngồi bàn đơn, bạn học mới không ngồi cùng với em thì ngồi với ai?"

"Cô có thể chuyển chỗ bạn khác đến chỗ em ngồi mà." Lâm Tích kiên quyết cự tuyệt chuyện ngồi cùng bàn với Cố Niệm Nhân, cô nhìn chung quanh, khóa chặt ánh mắt vào Chung Sanh, "Ví dụ như Chung Sanh."

Nói xong, Lâm Tích đem bắt lấy người của Chung Sanh quay lại, "A Sanh, cậu chịu ngồi cùng bàn với mình không?"