Chương 19

Mặt trời đang dần lặn về phía tây.

Ánh nắng chiếu xuống những chiếc bàn xếp cạnh nhau vẽ một đường thẳng dọc theo khoảng trống ở giữa, tựa như câu "nước sông không phạm nước giếng".

Nhưng có một vật đã vượt quá giới hạn, được chủ nhân của nó đặt lên bàn của Lâm Tích, nằm ở đó dưới tầm mắt của Lâm Tích mà không sợ chết.

Lâm Tích cau mày nhìn băng cá nhân trên bàn.

Đó là chiếc băng dán thông thường nhất của Vân Nam Bạch Dược. Bao bì đơn giản không có bất kỳ hoa văn nào. Nó nằm lặng lẽ mà không truyền tải bất kỳ cảm xúc ngoại lai nào, giống như chủ nhân của nó.

Cái này tính là gì đây?

Là quà cho bạn ngồi cùng bàn à?

Ai thèm mấy cái quà này chứ.

Lâm Tích biết mình nghĩ như vậy có hơi không biết tốt xấu, nhưng từ nhỏ cô đã không thích dùng những thứ này.

Hơn nữa cái này là Cố Niệm Nhân đưa cho cô, cô cũng không cần phải thân thiết với người này.

"Không cần." Lâm Tích xua tay, đem băng cá nhân trên bàn trả lại cho Cố Niệm Nhân.

Cô không nhận cái quà này.

Cô không muốn ngồi cùng bàn với người này.

Nhưng chỉ sau vài giây sau hành động của mình, Lâm Tích từ khoé mắt nhìn thấy một cánh tay trắng nõn đưa qua.

Xương cổ tay hơi lồi lên, ánh mặt trời lặn chiếu lên đầu ngón tay, phủ lên ngón tay một lớp mềm mại tự nhiên, đem miếng băng cá nhân bị Lâm Tích trả về đẩy qua lại.

"Cái này đưa cho cậu, cậu muốn xử lý thế nào thì tùy cậu, không cần cố tình nói chi tiết cho mình."

Giọng điệu của người này rất nhẹ nhàng như nước lạnh, khó có thể đoán được cảm xúc của cô ấy là gì.

Nhưng lại rất dễ khơi dậy cảm xúc của người đối diện.

"..."

Lâm Tích nhìn thẳng Cố Niệm Nhân, ánh hoàng hôn rơi vào trong con ngươi đen nhánh của cô, giống như một ngọn lửa có thể bùng cháy bất cứ lúc nào, sau đó một giây tiếp theo nổ tung một tiếng "bùm": "Ai cố tình !"

"Vậy thì mình hiểu lầm, xin lỗi." Cố Niệm Nhân cầm băng cá nhân lên, hơi cụp mắt xuống tỏ ý xin lỗi Lâm Tích, sau đó thu hồi ánh mắt.

Ánh nắng chiếu vào tấm kính bên cạnh Lâm Tích, nơi ánh sáng chiếu tới là khuôn mặt của cô gái đang tập trung làm bài tập.

Mái tóc đen mượt mà được vén gọn gàng sau tai. Ánh mặt trời lặn phản chiếu sắc hồng trên má cô, ngoan ngoãn tựa vào tai cô, không hề mâu thuẫn với ánh mắt lạnh lùng.

Lâm Tích ngồi ở nguyên vị trí, ánh mắt tựa hồ dán chặt vào trên người Cố Niệm Nhân.

Chỉ là hiện tại không phải bị vẻ ngoài của người này thu hút mà thôi.

Rõ ràng người này vừa tự ý làm, còn chân thành nói "xin lỗi", thế mà Lâm Tích chẳng thấy thoải mái chút nào.

Đã lâu rồi cô không có cảm giác này.

Bất kể là đối với ai, thái độ ngang ngược của Lâm Tích luôn khiến cô đứng ở thế bất khả chiến bại, dỗi đến mức người ta á khẩu không đáp trả lại được. Nhưng lần này, mấy lần liên tiếp, cô lại bị người này làm cho cứng họng.

"Mẹ nó."

Tâm trạng của Lâm Tích không thoải mái, nhìn băng cá nhân trên bàn càng chướng mắt.

Cô giơ tay định ném lại thứ đó cho Cố Niệm Nhân, nghĩ tới lời người này vừa nói, cô xoay cổ tay ném thứ đó vào hộc bàn.

Dưới cửa sổ, một tờ giấy trên đó có một đề thi, Lâm Tích còn chưa đọc hết đã điên cuồng giải toán.

Các bước giải bài toán trôi chảy được trình bày thành hàng, quá trình tính toán được viết bằng đầu bút khiến mặt bàn kêu lạch cạch.

Theo lời của Chung Sanh, năng khiếu học toán của Lâm Tích khiến người ta giận sôi máu.

Mà người này vừa giải đề vừa trút giận.

Mặt trời lặn chồng lên những đám mây, ánh sáng và bóng tối lộ ra màu cam nhạt mơ hồ.

Trong nhịp điệu hỗn loạn của bản giao hưởng, ngòi bút dịu dàng chậm rãi hôn lên trang giấy trong sách bài tập tiếng Anh, Cố Niệm Nhân hoàn thành bài tập tiếng Anh của mình.

Sau khi thu dọn một chút, Cố Niệm Nhân đẩy cuốn bài tập tiếng Anh lên giá sách.

Ngón tay dài chạm vào gáy sách, dưới sự giao thoa của ánh nắng và lông mi, hiện lên một vệt cầu vồng màu nâu sẫm không chút dấu vết nào liếc sang người con gái ngồi bên cạnh đang múa bút.

Băng cá nhân đã không thấy.

Trong thùng rác cũng không có.

Người này đã nhận lấy.

Khoảng lặng thoáng qua, nhưng chỉ là một khoảnh khắc, giống như những suy nghĩ trong đầu.

Cố Niệm Nhân im lặng dời ánh mắt đi chỗ khác, đặt cuốn sách tiếng Trung xuống, thay vào đó lấy cuốn bài tập toán ra.

Mặt trời cuối cùng cũng treo lơ lửng trên mái nhà giảng dạy, các học sinh năm cuối cấp đang trong giờ tự học, cuối cùng cũng mất tập trung.

Sau khi chuông vang lên một lúc, học sinh ở hành lang mới chậm rãi bước vào lớp. Ngay cả khi chuông vào lớp vang lên, giảng đường cũng không trở nên yên tĩnh.

Ngoại trừ lớp 1, lớp 3 nằm ở cuối phía đông.

Đề thi môn Toán đều được đặt trên bàn trong lớp này, như thể đã thỏa thuận từ trước.

Sau khi chuông vào học vang lên được một lúc, một người đàn ông thấp bé cố gắng che đi cái đầu hói với vài sợi tóc ở hai bên chậm rãi bước vào, mang theo một ly đầy kỷ tử.

Người đàn ông này họ Trình, tên thật là Kiến Bang, là giáo viên toán của lớp chọn, đã nhiều lần tham gia biên soạn sách giáo khoa. Là một giáo viên kỳ cựu.

Đề thi lần này cũng là ông ấy ra bài, làm khó đám học sinh, đặc biệt là bài

cuối, cơ hồ đều bị nó làm cho bỏ mạng.