Chương 2

Minh Trân rất giỏi ăn nói, đề tài đều quay quanh cảnh sắc tự hào của Nam Thành, nói chuyện với cô Trần rất vui vẻ.

Tiếng hai người trò chuyện truyền vào tai Lâm Tích, mái tóc dài xõa qua vai, xương quai xanh đau nhức.

Chiếc đèn chùm pha lê vẫn toát ra bầu không khí sang trọng, nhưng không khí trong phòng tiệc bỗng có cảm giác ngột ngạt.

Sắc mặt Lâm Tích không có thay đổi, cô rất giỏi che giấu, vỗ vỗ vai Minh Trân nhỏ giọng nói: "Đi hít thở không khí."

"Được." Minh Trân bớt chút thời gian trò chuyện với người khác, quay sang đáp Lâm Tích.

Nhưng không hiểu vì sao, cô lại có chút bất an khi nghe giọng của Lâm Tích.

Mây đen dày đặc lan ra ngoài cửa sổ đè lên lưng Lâm Tích, Minh Trân dặn dò: "Đi nhanh về nhanh."

"Biết rồi." Lâm Tích gật đầu, bước chân không có ngừng lại.

.

Trước sảnh tiệc, người phục vụ cung kính mở cửa cho Lâm Tích.

Đi qua cánh cửa cao, chiếc váy dài tới sàn được thu gọn lại, không hề để lộ chút vương vấn hơi thở danh lợi bên trong cửa.

Đã nhiều năm như vậy, Lâm Tích vẫn không thể thích ứng được với những mối quan hệ lấy lòng như vậy.

Hành lang rộng rãi và trống trải đón gió đêm mát mẻ, Lâm Tích đứng nhìn về phía phòng tiệc đối diện. Trước khi đến, cô đã nghe Minh Trân nói sảnh tiệc đối diện là công ty lớn nào đó tổ chức chào mừng vị sếp lớn, hình như trong đó cũng ăn uống linh đình, đầy lời xu nịnh.

Gió mát trong sảnh thổi qua một bên mặt Lâm Tích, dưới hàng lông mi dài của cô lộ ra một đôi đồng tử mờ mịt.

Nơi Nam Thành này không trùng điệp với ký ức của cô.

Vậy cũng tốt.

Hồi lâu, Lâm Tích ngẩng đầu thở ra một hơi.

Cũng vào lúc này, cánh cửa phòng tiệc đối diện cô được mở ra từ bên trong.

Hành lang tối om, có ánh sáng từ cánh cửa vừa mở ra, tầm nhìn của Lâm Tích trong nháy mắt bị che lại.

Và sau giây phút này, thời gian đột nhiên chậm lại, trên con đường ánh sáng rực rỡ có một người phụ nữ thong thả bước đi, những ngón tay dài mảnh khảnh xách đuôi váy, mỗi một khớp xương đều tạo nét tự phụ.

Viền váy được vén lên tạo thành một đường xẻ không cao cũng không thấp, đôi chân thẳng và cân đối lộ ra.

Ánh sáng bao phủ con đường dưới chân. Mu bàn chân cong lên khi cô bước lên đôi giày cao gót, cổ chân trắng nõn lộ rõ mắt cá được quấn quanh bằng dây giày, mỗi một bước đi đều kéo theo tiếng gót giày giẫm trên nền đá sàn cẩm thạch.

Mỗi lần như vậy đều dẫm lên trái tim Lâm Tích.

Đó là hình bóng mà cô sẽ không bao giờ quên, một người mà cô vẫn có thể nhận ra dù ánh sáng chói lóa hay bóng tối vô vọng, đây là người... mà cô từng yêu.

Cố Niệm Nhân.

Tim Lâm Tích đập thình thịch.

Sau đó, như thể đã tập hợp đủ sức lực, tiếng tim đập vang dội trong thế giới của cô, chiếm lấy hơi thở và tràn ngập cơ thể cô.

Hóa ra vị sếp lớn trong phòng tiệc đối diện mà Minh Trân nhắc tới chính là cô ấy.

Thế nên những tin đồn lan truyền trên mạng cách đây vài ngày không phải là không có căn cứ.

Trưởng nữ của cậu cả nhà họ Cố về nước, kết thúc công tác ở nước ngoài ba năm, hợp tác với tập đoàn Lâm Thị ở Nam Thành để trấn áp gia đình cậu hai nhà họ Cố, giành hợp đồng lớn từ tay nhà cậu tư, đồng thời công bố miếng đất ở ngoại ô phía Đông sẽ cùng Lâm Thị phát triển.

Cố Niệm Nhân hành quyền lập đoán, chỉ dùng 1 năm đã chấm dứt tranh đấu gia tộc kéo dài hơn 10 năm sau khi ông Cố qua đời.

Lâm Tích nghĩ bây giờ người này đã không còn giống như mình, phải đi lấy lòng người khác.

Chỉ cần cô ấy giơ tay nhấc chân, lập tức sẽ có hàng người ồ ạt kéo đến.

Cố Niệm Nhân giống như tuyết trên núi cao.

Còn cô chỉ là người thường dính đầy mùi tiền.

Nhưng mà giữa hai người lại có một câu chuyện mà ít người biết....

Cho nên lúc quyết định quay về Nam Thành, đã có từng nghĩ đến việc sẽ chạm mặt người này không?

Có chứ.

Cho nên có nghĩ sẽ chạm mặt ở nơi này không?

Không hề.

Hai câu trả lời trái ngược xung đột trong đầu Lâm Tích. Tốc độ phát triển của thành phố này khiến trong đầu Lâm Tích lệch đi, chồng chéo đan xen lên quá khứ trước kia.

Đồng thời chồng chéo lên nhau còn có ánh mắt của Cố Niệm Âm.

Lộc cộc lộc cộc...

Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn gạch, mỗi âm thanh đều giòn và nhanh khiến người ta khó có thể theo kịp.

Người phục vụ nhìn hai bóng dáng gần tương tự lướt qua tầm mắt mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vị vừa rồi được mọi người vây quanh khen ngợi, Cố tổng xa cách lạnh lùng lại đang nắm cổ tay một cô gái, không nói một lời đã kéo cô gái ấy đi.

Nếu anh ta nhớ không lầm thì cô gái đó hẳn là ở phòng tiệc đối diện?

Công khai bắt người như thế này có ổn không?!