Chương 20

Mặc dù đề này đối với lớp thường có thể nói là quá cao cấp, mấy đề thi khác sẽ không đưa vào.

Nhưng đây là lớp chọn thì phải có bài đó.

Trình Kiến Bang bước vào, nhàn nhã nhìn quanh lớp, sau đó đứng trên bục, như tò mò: "Trong lớp có bạn học mới."

Cố Niệm Nhân ngồi ở hàng cuối cùng, cúi đầu chào Trình Kiến Bang từ xa.

Mái tóc đen của cô xõa xuống, lưng thẳng, vẻ ngoài lễ phép và điềm tĩnh khiến Trình Kiến Bang, người luôn khoe khoang rằng mình đã gặp đủ loại học sinh, cảm thấy hơi sốc.

Tuy rằng chỉ giao lưu từ xa, nhưng Trình Kiến Bang biết không nên coi thường đứa nhỏ này, gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Khá lắm, từ lâu đã nói lớp chọn các em phải tuyển thêm người, để dạy dỗ đám người cứng nhắc kia."

Vừa nói, động tác của Trình Kiến Bang vẫn chưa dừng lại, vừa thử con ong nhỏ vừa nói với các học sinh dưới bục nói: "Giải đáp xong sớm thì các em được tan học sớm, giờ thầy sẽ hỏi các em hai vấn đề mà buổi sáng chưa nói xong."

"Trước hết, câu hỏi đầu tiên này là để mở đường cho hai câu hỏi tiếp theo..."

Trình Kiến Bang viết gọn gàng một dãy số lên bảng đen, các học sinh trong lớp ngẩng đầu theo suy nghĩ của thầy, ngược lại chỉ có một người cúi đầu.

Hơi điên rồ.

Nhưng đúng là lại có năng lực này.

Ở dưới tình huống mọi người sắp bỏ mạng thì Lâm Tích là người duy nhất sống sót.

Tên này cực kỳ giỏi toán, thành tích luôn đứng đầu trong môn toán, không ai có thể lay chuyển. Ở đề cuối cùng này, Lâm Tích lại đạt được điểm tối đa.

Vì thế khi giải đề này bản thân lại buồn chán, một tay chống đầu, ngang nhiên xem truyện tranh, thích thú xem nhân vật chính sẽ giải quyết mối nguy hiểm này như thế nào.

"Vậy, bước này sẽ như thế nào nhỉ! Chúng ta hãy di chuyển bên này qua..."

Trên bục giảng, Trình Kiến Bang giảng bài rất hăng hái, cho dù không có ai lên tiếng hùa theo, nhưng tiếng giảng và tay viết trên bảng đen cũng nhanh lên.

Cảnh này trùng lặp với cốt truyện của truyện tranh mà Lâm Tích đang đọc, bụi phấn mang theo làn khói biến thành trang giấy nổ mạnh, tâm trạng đọc truyện tranh của Lâm Tích cũng bị khơi dậy.

Nhưng sau đó Lâm Tích lại phát hiện, ở trong bầu không khí đang náo nhiệt đột nhiên có một tiếng bút xa lạ.

Lộc cộc, lộc cộc...

Lâm Tích khẽ cau mày, ngước mắt nhìn sang một bên.

Những đám mây trên bầu trời bị mặt trời lặn đốt cháy, những tia nắng cuối ngày chiếu trên bàn, nhuộm một phần mái tóc đang xoã, quét qua gương mặt Cố Niệm Nhân.

Cố Niệm Nhân ngẩng đầu nhìn về phía bảng đen, trên mũi là cặp kính gọng bạc.

Cặp kính này không phù hợp với xu hướng hiện tại, giọng kính mỏng, làm che khuất nét mặt sâu thẳm của cô ấy sau tròng kính, nhưng nó cũng làm tôn lên vẻ lạnh lùng trên cơ thể cô, sự tự phụ khó mà huỷ đi được, thậm chí còn biến thành kiểu "người sống đừng lại gần".

Để miêu tả một cô gái mười bảy tuổi, không thể dùng từ "cấm dục", nhưng so với hầu hết các bạn cùng trang lứa có nét dịu dàng và trẻ trung thì Cố Niệm Nhân thực sự giống như vậy.

Mày hơi nhướng lên, tay cầm bút, lạnh lùng xa cách, thanh tú kiêu ngạo vẫn chưa đủ, thế nhưng nhờ cặp kính này, mà phải dùng từ "cấm dục" mới có thể miêu tả chính xác nhất.

Ánh mắt Lâm Tích dừng lại một chút, rồi mới nhận ra bản thân đang đánh giá Cố Niệm Nhân thì cau mày, lập tức dời tầm mắt đi.

Cấm dục cái quần.

Rõ ràng là tầm gửi trong ổ chuột rắn Lâm Đắc Duyên, ra vẻ thanh cao gì chứ.

Hơn nữa, với kiểu chép bài giải nghiêm túc thế này, căn bản sẽ không theo kịp tốc độ như gió lốc của Trình Kiến Bang ở trên bục giảng.

Ngòi bút di chuyển càng nhanh thì nỗ lực của cô càng trở nên vô ích.

Chậc, nghiêm túc thế làm gì không biết?

Em gái à.

Lâm Tích nhìn, cười không chút che giấu.

Nhìn Cố Niệm Nhân chép bài tựa hồ như một cái màn biểu diễn, Trình Kiến Bang ở trên bục không ngừng viết, chỉ một lúc sau, thì một nửa bảng đen đã được lấp đầy.

Trình Kiến Bang dựa vào bàn uống nửa ly nước, đợi một lát hình như cũng không có kiên nhẫn, sau đó cầm khăn lau bảng lên hỏi cho có: "Nhớ hết rồi đúng không? Vậy giờ đến bài tiếp theo...."

"Vẫn chưa ạ."

Ngay lúc các bạn học đang muốn rêи ɾỉ thì một giọng nói lười biếng vang lên từ hàng ghế cuối lớp.

Trình Kiến Bang không thể tin được, đẩy kính lên, nhìn về phía phát ra tiếng, nơi học trò kiêu hãnh của ông đang ngồi: "Lâm Tích?"

Giọng của thầy đầy hoang mang, thậm chí còn lo lắng: "Bài toán này em chưa giải được à?"

"Ý tưởng giải đề cũng vẫn chưa rõ ràng lắm." Lâm Tích thản nhiên trả lời, có chút nghiêm túc nói: "Thầy, em muốn nghiên cứu kỹ vấn đề."

Trình Kiến Bang hài lòng với câu nói cuối cùng của Lâm Tích, mỉm cười đặt khăn lau bảng xuống, khoe khoang một chút: "Lúc ra đề này thầy cũng có chút tâm tư... vậy được rồi, chờ thêm một phút."

Nghe xong câu này, mọi người trong lớp đều thở phào nhẹ nhõm.

Cố Niệm Nhân dừng lại một chút, nhìn lên bảng đen, trong tầm mắt ngoại vi, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Tích lần đầu tiên ngẩng lên trong lớp, ánh hoàng hôn chiếu vào ngồi cùng người này, một hình bóng được được bao bọc trong ánh sáng vàng ngang ngược.

Bắt đầu sau đó, Trình Kiến Bang cố tình giảng chậm lại, cũng chi tiết hơn trước.

Bảng đen phủ đầy chữ viết dày đặc, ngay khi trên bảng chấm một dấu, thì vẫn còn 15 phút nữa mới tan học.

Sau khi giảng đề xong thì có học sinh chủ động đi lên bục hỏi, trả lời xong học sinh, thì Trình Kiến Bang đã cầm cặp sách đi ra khỏi lớp, tan làm.