Chương 7

Thật lâu về sau, mỗi khi nhớ đến lần đầu nhìn thấy Cố Niệm Nhân, Lâm Tích vẫn sẽ nhớ đến đôi mắt đẹp kia.

Đồng tử của người này trời sinh sáng tự nhiên, đồng tử đen dưới ánh mặt trời hóa thành màu nâu vàng, giống như quả cầu thuỷ tinh được đánh bóng cẩn thận, sạch sẽ trong suốt.

Tuổi trẻ luôn đầy rẫy những ảo mộng. Một số người coi lần đầu tiên nhìn nhau là khởi đầu của duyên phận, tim đập loạn nhịp giống như một cuộc gặp gỡ trong bộ phim vườn trường.

Nhưng với Lâm Tích thì đây là nghiệt duyên.

Cố Niệm Nhân không tiếng không động cứ thế xuất hiện, khuấy động tâm trạng vừa mới bình tĩnh của Lâm Tích.

Cô ấy cứ như vậy đứng trên hành lang nhìn cái người mà cô ấy không biết đó chính là con gái của ba dượng hèn hạ kia, trong đôi mắt đen láy hiện lên một lớp sương giá.

"Lâm Tích! Sao em không ở trong hội trường nghe tọa đàm hả! Đứng chỗ này làm gì?"

Bốn mắt nhìn nhau còn chưa nhìn ra được gì, thì Lâm Tích đã nghe giọng của giáo viên chủ nhiệm.

Một loại dự cảm không lành ập đến, mí mắt Lâm Tích lập tức nhảy dựng lên.

Cô đã bỏ lỡ ánh mắt của Cố Niệm Nhân, tập trung nhìn giáo viên chủ nhiệm Vương Đình Tú đang đứng giữa các giáo viên trừng mắt nhìn cô.

Gương mặt trẻ tuổi kia vô cùng nghiêm khắc, sau đó nghiêm nghị nói: "Đến văn phòng của cô chờ cô."

Bảy chữ này giống như một tia sét từ trời giáng thẳng vào đầu Lâm Tích.

Cô không ngờ là chủ nhiệm lớp mình cũng sẽ ở đây, bao nhiêu thù địch vừa rồi đối với Cố Niệm Nhân trong nháy mắt bị đè xuống trong khó chịu.

Mẹ nó, quên chạy!

Đều là lỗi của Cố Niệm Nhân, nếu như người này không nhìn cô, thì cô đã có đủ thời gian chạy trốn.

Nhìn đi, nghiệt duyên không sai đi đâu được.

Lâm Tích dùng sự thật để chứng minh gặp Cố Niệm Nhân là bất hạnh của cô, ngước mắt lên nhìn, không biết cái người chủ mưu đã biến mất từ lúc nào, hành lang trống rỗng thổi qua cơn gió lạnh, khiến lửa giận không biết nên bùng cháy ở chỗ nào.

Tọa đàm đã kết thúc, tòa nhà giảng dạy yên tĩnh khoảng một giây, sau đó học sinh lần lượt ra khỏi lớp.

Lâm Tích nhìn xung quanh ồn ào, cô cam chịu, thận trọng tắt điện thoại trong túi, ngược dòng người đi về phía văn phòng của Vương Đình Tú.

Để tạo môi trường học tập tốt cho học sinh cuối cấp, nhà trường đã chuyển cả học sinh và giáo viên vào tòa nhà giảng dạy.

Vương Đình Tú là giáo viên Ngữ Văn của lớp Lâm Tích. Văn phòng của cô ấy ở cuối tầng hai, đối diện với hành lang nơi Lâm Tích bị bắt gặp.

Lâm Tích cố ý lảo đảo tránh xa giáo viên, bước đi rất nhanh, khi đến nơi, Vương Đình Tú vẫn chưa quay lại. Một lúc sau, Vương Đình Tú mới tạm biệt các học sinh rồi đi vào trong văn phòng.

Cô liếc nhìn Lâm Tích đang ngoan ngoãn đứng chờ cô, sau đó ung dung ngồi xuống ghế hỏi: "Em có biết tại sao cô gọi em đến đây không?"

Lâm Tích trước đây đã bỏ qua rất nhiều tọa đàm ở trường, cô đương nhiên biết chuyện như vậy không đến mức Vương Đình Tú bắt cô đến văn phòng.

Cô biết rõ lý do tại sao Vương Đình Tú bảo cô đến văn phòng, không thể không khuất phục nói: "Bài kiểm tra đầu năm điểm thấp ạ."

"Hoá ra em còn biết nhỉ." Vương Đình Tú có chút không hài lòng với thái độ nói cho có của Lâm Tích, sau đó lấy ra bài thi của Lâm Tích trong xấp giấy, "Bài văn chỉ 60 điểm, em nói không cần thì bỏ nó hả? Vứt đi bao nhiêu đó điểm, không thấy xót à?"

Nếu vừa rồi lời dặn dò của bác sĩ Đào chỉ khơi dậy lòng bất mãn của Lâm Tích, thì những câu chất vấn liên tiếp của Vương Đình Tú khiến Lâm Tích càng thêm cáu kỉnh.

Ngày thi, Huỳnh Tú tiến hành một ca phẫu thuật sinh thiết bệnh lý, trong đầu Lâm Tích chỉ nghĩ đến ca phẫu thuật đó.

Cô gánh vác gánh nặng này mà không hề có sự chuẩn bị trước, chuyện trong nhà đã khiến tinh thần lẫn thể xác của cô mệt mỏi, nóng giận bất an.

Đây cũng chỉ bài thi kiểm tra đầu năm, cô cảm thấy không cần thiết phải đem ra nói, thế là mở miệng nói: "Không xót ạ."

"Em nói gì hả?" Không ngờ Lâm Tích sẽ nói như thế, Vương Đình Tú lập tức nghẹn họng.

Vương Đình Tú dạy Lâm Tích hai năm, cũng biết được tính tình của đứa nhỏ này, cô nhóc này bình thường không biết lớn nhỏ trả treo lại, đây cũng không phải lần đầu tiên: "Lâm Tích, em... có phải hè này đã có chuyện gì xảy ra không?"

"Không có ạ." Lâm Tích không muốn nói, liền đơn giản phủ nhận.

Vương Đình Tú là giáo viên xuất sắc trong mấy năm liền, trực giác cảm thấy Lâm Tích có chút không ổn, thấy học sinh này không chịu giải thích rõ với mình, thế là lập tức lấy tuyệt chiêu ra: "Lâm Tích, nếu em từ chối nói chuyện với giáo viên, vậy thì cô đành phải đi nói chuyện với phụ huynh của em."

Nghe được câu này, Lâm Tích cười: "Cô à, cái chiêu tìm phụ huynh này không hù được em đâu."

Ánh nắng xiên qua cửa sổ chiếu vào mặt Lâm Tích.

Cô gái có đôi lông mày tự nhiên sáng ngời, cô thản nhiên bác bỏ lời đe dọa của Vương Đình Tú, như không có gì có thể ngăn cản được.

Nhưng trên thực tế, Lâm Tích đã bị Vương Đình Tú bắt lấy.

Bác sĩ Đào nhiều lần nói với Huỳnh Tú đừng lo lắng. Cô không muốn Huỳnh Tú phải lo lắng nữa vì chuyện riêng của mình.

"Lâm Tích!" Vương Đình Tú bị Lâm Tích trả treo hết lần này đến lần khác, tức đến khô miệng, thuận tay cầm ly nước lên uống, lại nhìn đến hai bông hoa cúc lơ lửng trong cái ly.

Nhóc con này còn lo đi pha trà rót nước cho cô trước.