Chương 14: Ghen tuông

Nghiêm Tuấn phát hiện gần đây chị gái liên tục tránh né mình, nếu cậu ở trong phòng ngủ, chị sẽ đi ra phòng khách đợi, nếu cậu ở phòng khách, vậy thì chị sẽ về phòng.

Ngoại trừ buổi tối bắt buộc phải ngủ cùng nhau, rất ít khi hai người cùng ở chung một phòng, cô cũng không còn muốn nhờ cậu giúp học thêm.

Nghiêm Tuấn vừa tắm rửa xong, trên vai đang vắt một tấm khăn trắng. Mái tóc hỗn độn không ngừng nhỏ nước, dọc theo lưng cậu chảy xuống, làm áo thun nhiễm ướt một tảng lớn.

Nghiêm Tích nghe thấy tiếng mở cửa, liền cầm sách đứng dậy đi đến phòng khách.

Khi đi ngang qua Nghiêm Tuấn, Nghiêm Tuấn đột nhiên đem cửa đóng lại, cậu túm tay Nghiêm Tích đem cô giam giữa ngực mình và cánh cửa.

Giọng cậu có chút lạnh, phủ bên tai Nghiêm Tích ái muội hỏi: "Chị, chị chán ghét em sao?"

Nghiêm Tích đã trốn Nghiêm Tuấn hơn một tuần, xa cách như vậy làm Nghiêm Tuấn có chút không vui.

Nghiêm Tích tránh né hơi thở ấm áp của đối phương, lại phát hiện cho dù vặn vẹo thế nào vẫn không thể thoát khỏi l*иg ngực của cậu, "Không, A Tuấn thông minh hiểu chuyện như vậy, sao chị lại chán ghét A Tuấn chứ."

"Nhưng mấy ngày nay chị đều trốn em, ngay cả ở chung một phòng với em cũng không muốn, như vậy khiến em thực sự khó chịu." Trong mắt Nghiêm Tuấn đựng đầy bị thương, ủy khuất nhìn Nghiêm Tích.

Nghiêm Tích bị cậu nhìn có hơi hoảng, đáy lòng cô không muốn tổn thương A Tuấn, nhưng đêm đó cô đã làm ra chuyện hoang đường, cô không dám đối mặt với Nghiêm Tuấn, cũng không dám tiếp tục thân mật với cậu giống như trước kia.

"Chỉ là chị muốn đọc sách một mình thôi, không phải chị ghét A Tuấn." Nghiêm Tích lấy bừa một lý do trấn an Nghiêm Tuấn.

"Chị làm xong bài tập chưa? Em giúp chị học nhé?" Nghiêm Tuấn sau khi được trấn an, tâm tình cũng trở nên hòa hoãn.

"Không cần, cảm ơn A Tuấn, Phó Việt đã dạy chị rồi."

Lại là Phó Việt, trái tim Nghiêm Tuấn hơi thắt lại, vòng tay ôm Nghiêm Tích cũng có chút vô lực, cô tình nguyện để Phó Việt dạy mình, cũng không muốn tới nhờ cậu, rõ ràng thành tích môn Toán của cậu đã cao hơn Phó Việt, nhưng vì sao lựa chọn của cô vẫn là cậu ta.

Thừa dịp cậu thất thần, Nghiêm Tích đẩy ra cánh tay hắn từ trong lòng ngực hắn chui ra tới, mở cửa chạy hướng về phía phòng khách.

Nghiêm Tuấn nhìn cô rời đi, khuôn mặt tràn ngập sự không cam lòng.

Ban đêm, Nghiêm Tuấn đứng trước giường, hung ác gặm cắn đôi môi phấn nộn của cô. Mấy ngày nay bị Nghiêm Tích xa cách cùng không vui tất cả đều bị cậu phát tiết tại đây.

Cậu vươn tay dùng sức xoa bóρ ѵú Nghiêm Tích, mang theo chút trừng phạt, bộ ngực sữa mềm mại bị ép cho thay đổi hình dạng, nhũ thịt đầy đặn trắng nõn tràn ra giữa các khe hở ngón tay, vừa dâʍ đãиɠ vừa câu người.

Cậu căm giận nghĩ, Phó Việt có cái gì tốt, chị ấy tình nguyện thân mật với cậu ta cũng không muốn tiếp xúc với mình. Rõ ràng bọn họ cùng chảy chung một dòng máu, đáng lẽ cô nên thân với cậu hơn không phải sao? Phó Việt là người ngoài, sao có thể so với chính mình ở tỷ tỷ trong lòng phân lượng.

Cậu phẫn nộ hôn môi, xoa bóp, Nghiêm Tích nỉ non ra tiếng, giãy giụa kháng cự động tác của cậu, Nghiêm Tuấn mới thở gấp buông ra.

Nhìn tỷ tỷ sưng đỏ cái miệng nhỏ, còn có nàng trước ngực hơi hơi phập phồng đẫy đà, Nghiêm Tuấn rất tưởng đem tỷ tỷ ôm xuống dưới đè ở dưới thân, hung hăng thao lộng nàng ướt hoạt khẩn trí tiểu huyệt, làm nàng ở chính mình dưới thân lãng kêu, tốt nhất là thao đến nàng choáng váng, sau đó đem Phó Việt cấp quên đến không còn một mảnh.

Nhưng cậu không thể, nếu làm vậy sẽ đánh thức cô và cha mẹ, cậu cũng sẽ bị cô chán ghét.

Cậu hít vào một hơi thật sâu, áp xuống xúc động trong lòng, cố gắng khống chế ý niệm không an phận kia của mình, bình tĩnh trở về giường.

﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉

Hoàng hôn hôm nay có chút nóng, Nghiêm Tuấn dựa vào lan can nhìn hai người đang sóng vai nhau trên đường.

Đôi mắt cậu đen tối không rõ, âm trầm có chút doạ người. Dưới thời tiết nóng bức như thế mà còn có thể khiến người bên cạnh cảm thấy lạnh.

Trần Chí Hồng ôm tay run rẩy, cậu ta nhìn xung quanh một lượt. Hẳn là không có thứ gì không sạch sẽ mà, vì sao cậu ta lại cảm thấy xung quanh lạnh lẽo đáng sợ đến vậy.

Trần Chí Hồng dùng khuỷu tay chọc Nghiêm Tuấn "Cậu nghe thấy không? Thứ sáu tuần sau thành phố tổ chức thi đấu bóng rổ, đừng quên cậu là đội trưởng đó, khi nào rảnh thì nhớ đi luyện tập."

Nghiêm Tuấn vẫn luôn im lặng lúc này mới đáp lại mấy chữ: "Đã biết."

Cậu nhìn chằm chằm hai người trên đường, nhìn bọn họ vừa nói vừa cười đi vào siêu thị, không bao lâu lại đi ra.

Nghiêm Tích cầm một chai nước lạnh dán lên mặt mình, tay Phó Việt xách túi nilon, khuôn miệng của hai người liên tục hoạt động, không biết đang nói gì.

Đi được hai bước, Nghiêm Tích cười quay đầu đem chai nước dán lên má Phó Việt, Phó Việt cũng cười nhìn cô.

"Đừng nhúc nhích." Phó Việt đột nhiên lên tiếng, anh dựa sát vào Nghiêm Tích, duỗi tay chạm vào đầu cô, dùng ngón tay kẹp lấy một chiếc lá vàng cho Nghiêm Tích xem, "Có lá rơi."

Hắn dựa gần quá, Nghiêm Tích có thể ngửi được mùi hormone đàn ông trên người hắn, có chút giống A Tuấn, nhưng cũng có chút không. Điểm giống nhau có lẽ là không khó ngửi.

"Cảm ơn." Nghiêm Tích cúi đầu lá rụng trong tay hắn, cô kéo giãn khoảng cách nói.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, sau đó biến mất trước cầu thang.

Nghiêm Tuấn thu mắt, bỏ Trần Chí Hồng lại một bên, đi về phòng học.

Một lát sau, Nghiêm Tích và Phó Việt đi vào phòng học. Nghiêm Tích đặt đồ uống trên tay lên bàn sau, tiếp đó lại lấy một chai hồng trà trong túi nilon Phó Việt cầm đưa Nghiêm Tuấn.