Chương 7: Tình yêu bí mật trong lòng

“Lạc Lạc, anh là anh trai của em. Lạc Lạc, chúng ta lập tức về nhà bây giờ đây, em bình tĩnh một chút, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo hơn đi!”

Ô tô rất nhanh đã về đến nhà, Hứa Gia Thần nhanh chóng ôm cả người Hứa Lạc Tịch tiến vào đại sảnh.

Ngay khi bước qua cánh cửa chính, dược hiệu phát tác dường như càng lợi hại hơn, Hứa Lạc Tịch vừa gắt gao ôm chặt lấy cổ Hứa Gia Thần, vừa gặm cắn tứ tung lên đó.

Hứa Gia Thần không có biện pháp khác, chỉ có thể đem cô bỏ vào trong bồn tắm, mở nước lạnh ra, mong sao có thể giảm bớt dược hiệu đi một chút.

Tuy nhiên chỉ có như vậy là vẫn không đủ.

Hứa Lạc Tịch nhận thức được mình đang ở trong bồn tắm, cô khó chịu khi quần áo bị ướt dán lên trên người, liền không nói không rằng đem quần áo trên thân toàn bộ đều cởi ra hết. Ngay lúc Hứa Gia Thần vừa quay đầu lại, liền thấy một tiểu nữ hài trong trắng hồng hào ngồi gọn ở trong bồn tắm, thoạt nhìn da thịt của cô vô cùng mịn màng, cánh tay thon dài giống như củ sen, trắng tinh không tì vết, bầu vυ" đầy đặn, bờ mông căng tròn đàn hồi, so với bất cứ người phụ nữ nào mà anh đã từng gặp qua khi trước đều có phần quyến rũ, đáng yêu hơn.

Hứa Lạc Tịch vô cùng khó chịu, ngồi trong bồn tắm thủ sẵn nơi bộ vị tư mật, nhưng cô vẫn không tự làm, mà chỉ dùng nước mắt lưng tròng cùng cặp mắt đáng thương vô tận nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Thần.

“Anh hai……” Thanh âm kiều mị giống như một luồng tia chớp xẹt qua, khiến cho sau lưng Hứa Gia Thần toát mồ hôi lạnh, cả người run lên, thân thể tức khắc có phản ứng.

Hứa Gia Thần thầm mắng bản thân bị điên rồi, vậy mà lại bị chính em gái mình câu dẫn, anh sắp bị nghẹn đến mức chết ngạt luôn rồi, còn em gái anh lại vẫn luôn vừa rêи ɾỉ khó chịu vừa nỉ non câu dẫn anh.

“Anh, mau giúp em, nhân lúc em vẫn còn một chút ý thức thanh tỉnh, em có chuyện muốn nói với anh, khi còn nhỏ lúc nhìn thấy anh, em liền cảm thấy rất thích anh, em chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy. Ngày đó sau khi anh về nước, em mới phát hiện ra em thật sự thích anh tới nhường nào, thành thực xin lỗi, anh hai, em đã phạm vào điều cấm kỵ nhất trong nội quy của cái gia đình rồi, nhưng đời này em không gả cho anh thì tuyệt đối sẽ không gả cho ai khác. Không phải bởi vì hôm nay người khác hạ dược em, cho nên em mới nói ra mấy lời có ý nghĩ xấu xa như vậy, mà là em thật sự rất thích anh.”

Trong lòng Hứa Gia Thần cảm giác như có một cục đá nặng đã rơi xuống, kỳ thật anh đối với em gái mình cũng sớm đã có ý muốn không an phận, nhưng anh lại không dám để bản thân nghĩ tới phương diện này, thật không ngờ là đối hướng cũng có loại suy nghĩ như vậy.

Anh nhanh chóng bước đến chỗ bồn tắm, bế Hứa Lạc Tịch từ bồn tắm ôm ra bên ngoài, lau qua người cho cô, rồi lại trực tiếp ôm cô đến phòng riêng của anh.

Sau khi đưa Hứa Lạc Tịch tới phóng riêng, Hứa Gia Thần nghiêm túc nói: “Lạc Lạc, thật sự không hối hận chứ?”

“Không hối hận.”

“Lạc Lạc, kỳ thật anh lúc 12 tuổi cũng đã sớm có cảm giác thích em rồi, chỉ là không quá chắc chắn, sợ bản thân sẽ nghĩ sai điều gì, rồi ngay cả tình anh em này cũng không còn nữa.”

Hứa Lạc Tịch thoáng chốc ngạc nhiên: “Anh... Anh nói thật sao? Anh không đùa em đấy chứ?”

Hứa Gia Thần ôn nhu giải thích: “Thật đấy! Anh lừa em làm gì cơ chứ? Em nghe đây - Anh thật sự rất thích em - Hứa Gia Thần là thật lòng yêu em, Hứa Lạc Tịch à.”

Hứa Lạc Tịch mặt mày cười đến rạng rỡ, bắt đầu giúp Hứa Gia Thần cởϊ qυầи áo.