Chương 13: Chúng ta chia tay đi

Đúng lúc ấy, bảo vệ đến nơi. Tiếng bước chân ngoài hành lang vang lên dồn dập khiến tôi yên tâm mở cửa.

“Cô Tống, có chuyện gì vậy, anh đây...

Tôi hừ lạnh, nói: “Tôi không quen, bắt anh ta lại”

Người thanh niên thấp bé đứng cạnh Cố Tiêu nghe vậy suýt chút nữa bật khóc.

“Ông anh, là anh nói vợ chồng hai người cãi nhau nên anh bị đuổi ra khỏi nhà, phải gọi người tới mở cửa mà. Tôi là người kinh doanh tiệm mở khóa đàng hoàng, anh đừng có hại tôi”

Cố Tiêu xoa chân mày, đưa điện thoại cho bảo vệ xem.

“Mâu thuẫn nhỏ thôi, làm phiền các anh quá!”

Trên điện thoại là ảnh chụp của tôi và Cố Tiêu trong lần đi công tác bên Anh. Lúc ấy, tuyết rơi rợp trời, hai chúng tôi mặt áo lông cười hết sức vui vẻ.

Tôi sầm mặt.

“Đây là ảnh ghép!”

Cố Tiêu trượt tay, mở thêm một video ngắn.

Tôi trong video tóc tai rối bời, nhìn thẳng màn hình cười gian trả.

“Ha ha ha, Cố Tiêu, anh đi theo em đi mà.”

Giọng Cố Tiêu nghe rất trầm, có vẻ như đang nín cười.

“Tống Thanh Như, sáng mai dậy thấy video này, em sẽ hối hận”

“Em chỉ hối hận vì đã không ngủ với anh sớm hơn thôi.”

Má ơi! Đây là lần tôi uống say ở Paris! Tôi đã quên khuấy mất, hoàn toàn không nhớ sau đó xảy ra chuyện gì.

Tôi nhào qua cướp lấy điện thoại Cổ Tiêu, tắt video đi. Bảo vệ xem thế cũng thở phào nhẹ nhõm, dắt thợ mở khóa trẻ tuổi xuống tầng.

Cố Tiêu kéo tôi vào trong nhà, đóng cửa lại.

“Thanh Như, em nghe anh giải thích”

“Sản phẩm mới do công ty nghiên cứu thất bại, tài chính có vấn đề, mà đây lại là thời khắc mấu chốt cho việc lên sàn chứng khoán. Anh cần sự giúp đỡ của tập đoàn Viễn Dương”

Cố Tiêu giải thích một lượt.

“Đây chỉ là liên hôn thương nghiệp. Anh và Đào Ninh đã ký thỏa thuận bí mật, một năm sau sẽ ly hôn.”

Cố Tiêu vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một tập tài liệu cho tôi xem.

Đây là một bản thỏa thuận trước khi cưới.

Thứ chủ yếu đôi bên đề cập tới là quy tắc hợp tác trong tương lai của hai công ty, cũng nói rõ cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức, một năm sau sẽ ly hôn.

Thay vì bảo thỏa thuận trước cưới, thì chính xác hơn phải là hiệp nghị hợp tác.

Trang cuối bản thỏa thuận có dấu mộc của Cố thị và tập đoàn Viễn Dương, bên cạnh có cả dấu của luật sư, thoạt nhìn không giống làm giả.

“Chúng ta từng bị chụp ở Paris nên tối nay anh mới không dám tới chỗ em. Thanh Như, tha thứ cho anh được không?”

Cố Tiêu nắm lấy tay tôi, con ngươi đen lấy sâu hun hút.

Tôi không nhìn thấu được anh. Tôi chợt thấy chán nản vô cùng. Nếu người chỉ có thể nói thật là anh thì tốt biết bao.

Tôi lắc đầu, rút tay ra.

“Cố Tiêu, như anh nói thì một năm sau hai người sẽ bí mật ly hôn, nhưng trong mắt người ngoài, hai người vẫn là một đôi vợ chồng lâu năm. Tôi không muốn bị người ta nói là kẻ thứ ba, cũng không muốn tình yêu của mình chỉ có thể chui lủi trong bóng tối”

“Chúng ta chia tay đi.”