Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Của Cô Ấy Từ Sâu Thẳm Đến Xa Vời

Chương 10: Hoắc Minh Khiêm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoắc Minh Hiền nhíu mày, lúc này di động của anh đột nhiên rung lên, anh lấy ra trả lời, hai hàng lông mày đẹp lập tức nhíu lại.

“Cô đã đến sân bay rồi sao?”

Giọng nói của anh trầm ấm, trong giọng điệu vội vàng vừa có chút dịu dàng vừa ngước mắt nhìn Kinh Nhiên, đột nhiên đứng dậy gọi nữ quản gia bên cạnh.

"Dẫn cô ấy đi gặp Minh Khiêm, cho thử một ngày, tôi phải ra ngoài một lát."

Sau khi giải thích ngắn gọn, Hoắc Minh Hiền đi ra ngoài.

Nữ quản gia nhìn Kinh Nhiên, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, xoay người nói: “Theo tôi”

Khi dẫn Kinh Nhiên lên lầu, nữ quản gia làm ra vẻ nói:

“Đừng tưởng rằng cô chỉ chăm lo cuộc sống thường ngày của nhị thiếu gia chúng ta. Nhị thiếu gia khác với người thường ở điểm là không nói ra yêu cầu của bản thân mà cần cô tự đoán, tức là cô cần có năng lực, hơn nữa ... thôi bỏ đi, cô cứ nên làm tốt điều này đi đã.”

Lên đến lầu, nữ quản gia trước tiên lén nhìn qua khe cửa phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn thấy bức tường trong phòng đều được dát những chiếc đệm êm ái, thảm dày, gần như toàn bộ đồ đạc đều có đệm mềm cong. Một người đang ngủ trên tấm thảm lông màu trắng.

Nữ quản gia lại gần nhìn rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đỡ cánh tay của người đang nằm trên mặt đất lên, nói với Kinh Nhiên:

“Giúp tôi một tay.”

Kinh Nhiên nhìn nữ quản gia, sau đó đi tới dùng thân mình chặn bà ấy lại, cúi người nhanh nhẹn bế người đàn ông cao hơn mình một cái đầu lên rồi xoay người đi đến chiếc giường lớn bên cạnh.

Hành động và dáng người của cô có vẻ cực kỳ không khớp nhau, nữ quản gia ngạc nhiên há hốc mồm, sau đó ho nhẹ lấy lại bình tĩnh.

Kinh Nhiên đặt người đó lên giường, đắp chăn cho anh, cũng không đánh thức anh dậy. Người đàn ông này không ai khác chính là Hoắc Minh Khiêm, khuôn mặt khi ngủ giống như một đứa trẻ, với mái tóc xoăn, khuôn mặt nhợt nhạt, nét mặt ngoài đời rất khôi ngô tuấn tú.

Quản gia vẫy tay gọi Kinh Nhiên đi theo bà ấy ra ngoài, sau đó đóng cửa lại nhỏ giọng nói:

“Thiếu gia Minh Khiêm gần đây mất ngủ trầm trọng, cho nên thường xuyên ngủ ở nơi khác. Lúc này không nên đánh thức cậu ấy. Chúng ta đi thôi. Tôi dẫn cô đi xem nơi khác. Đúng rồi, cô có thể gọi tôi là dì Lưu”.

Nói xong dì Lưu dẫn Kinh Nhiên đi tham quan tất cả các phòng trên lầu, giải thích nhiều điều cần chú ý khi chăm sóc Hoắc Minh Khiêm. Ví dụ như Hoắc Minh Khiêm chưa bao giờ dám trực tiếp vào một nơi nào đó. Nếu dẫn cậu ấy sang phòng khác thì nhất định người đó phải mở cửa vào trước, Sau khi xác nhận an toàn thì cậu ấy mới vào, ngay cả vào phòng riêng của mình cũng vậy. Đặc biệt lúc lên xuống lầu, dì Lưu nói nếu Hoắc Minh Khiêm muốn xuống lầu thì phải có người xuống trước rồi mới gọi anh xuống.

Dì Lưu nói đến đây dừng lại một chút, sau đó nhìn Kinh Nhiên nói:

"Trước khi đến đây, cô hẳn phải biết một số chuyện rồi chứ?"

Kinh Nhiên gật đầu, cô đọc tin mẹ Hoắc Minh Khiêm cho Hoắc Minh Khiêm uống thuốc ngủ rồi đi xuống lầu tự sát, kết quả là Hoắc Minh Khiêm đi xuống lầu bị dọa sợ đến mức ngã xuống đất. Tuy nhiên, chính vì nỗi sợ hãi này mà anh đã nôn ra thuốc ngủ.

Sau khi dì Lưu mở một căn phòng khác, Kinh Nhiên ngây người 1 lúc, cạnh cửa sổ phòng có một giá vẽ. Chiếc bàn bên cạnh bày đầy các vật dụng vẽ tranh. Căn phòng này rất sáng sủa, ánh nắng xuyên qua tấm rèm trắng mỏng vào những bức tranh, có một cảm giác thiêng liêng không thể giải thích được.

Dì Lưu khẽ mỉm cười.

“Rất tốt phải chứ, đây là phòng làm việc của thiếu gia chúng ta. Đừng nghĩ rằng thiếu gia Minh Khiêm là bệnh nhân mà kém hơn người bình thường. Thật ra sau khi kiểm tra, chỉ số IQ của cậu ấy cao hơn người bình thường, cậu ấy học cái gì cũng rất nhanh, hơn nữa rất có năng khiếu về mặt nghệ thuật.”

Vẻ mặt của dì Lưu đột nhiên trở nên buồn bã khi nói, bà thở dài:

“Khi thiếu gia Minh Khiêm sáu tuổi, có 1 ngày đột nhiên cậu ấy ngừng nói. Có vẻ như vì một nỗi sợ hãi nào đó. Bác sĩ tâm lý đề nghị cậu ấy thể hiện nội tâm của mình bằng cách vẽ tranh. Cậu ấy bắt đầu vẽ tranh từ đó và vẫn luôn kiên trì đến giờ. Tranh của cậu ấy không ít, đều được bán đấu giá cao. Nhưng thiếu gia Minh Khiêm cũng đáng thương, mặc dù cậu ấy bắt đầu nói chuyện lại rồi nhưng cũng không bao giờ nói nhiều, cho nên khi cô chăm sóc cậu ấy nhất định phải để ý mọi thứ. Cậu ấy bình thường sẽ gần giống như người câm và không thích bày tỏ cảm xúc cũng như yêu cầu của bản thân. Cô có thể cảm thấy điều này thật kỳ lạ, nhưng dần dần sẽ quen thôi.”

Kinh Nhiên vốn dĩ đang chăm chú nhìn vào bức tranh vẽ bãi biển trên tường, sau khi nghe thấy vậy, cô từ từ cụp mắt xuống. Cô cũng rất quen với điều đó.

(Hết chương 10)
« Chương TrướcChương Tiếp »