Chương 14: Quả bóng nhỏ

Kinh Nhiên cầm túi đựng rác và dụng cụ rời khỏi phòng Hoắc Minh Khiêm rồi lại mỉm cười nhìn anh trầm lặng một mình, cô còn có nhiều thời gian để đối phó với anh.

Sau khi Kinh Nhiên làm việc ở Hoắc gia được một tháng, dì Lưu cảm thấy bản thân đã tìm được một trợ thủ có thể giúp đỡ. Mặc dù Kinh Nhiên là bảo mẫu nhỏ tuổi nhất từng đến đây, nhìn thì như một cô gái nhỏ bé yếu ớt nhưng lại cực kỳ giỏi giang, hơn nữa tính cách thận trọng, không bao giờ làm ầm ĩ. Điều quan trọng nhất là cô luôn có thể đáp ứng kịp thời các yêu cầu khác nhau của Hoắc Minh Khiêm mà không cần anh mở miệng. Cô cũng có thể bám không rời Hoắc Minh Khiêm như một cái bóng, xuất hiện khi anh muốn đi bất cứ đâu, giúp anh tìm đường mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Nhờ có Kinh Nhiên, gần đây Hoắc Minh Khiêm thậm chí có thể đi dạo trong biệt thự. Trước đây anh thích ở trong phòng một mình cả ngày hơn.

Dì Lưu cũng nhận ra thiếu gia Minh Khiêm khi ở cùng Kinh Nhiên sẽ có được cảm giác an tâm hiếm thấy. Dựa vào đủ loại biểu hiện khác nhau của Kinh Nhiên, bà không kìm nổi mà cảm thấy Kinh Nhiên quả thực sinh ra là để làm công việc này. Có cô ở đây, nói không chừng thiếu gia Minh Khiêm sẽ dần dần có cuộc sống như một người bình thường. Hơn nữa, cuối cùng gần đây bản thân dì Lưu cũng đã ngủ yên, đôi vai tê cứng của bà cũng đã khá hơn rất nhiều. Khi đã tin tưởng Kinh Nhiên rồi, dì Lưu cũng bắt đầu thường xuyên kể cho cô nghe về Hoắc Minh Khiêm để Kinh Nhiên có thể xử lý công việc tốt hơn.

Khi còn trẻ dì Lưu đã đến làm việc tại Hoắc gia. Có thể nói, bà đã chứng kiến hai anh em nhà họ Hoắc lớn lên. Theo lời bà, tuổi thơ của Hoắc Minh Khiêm gặp nhiều khó khăn. Lúc trước, khi còn nhỏ không hiểu cậu ấy bị hoảng sợ chuyện gì khiến tính cách hướng nội đến mức mắc chứng tự kỷ. Sau khi bố mẹ ly hôn, cậu lại bị mẹ bạo hành. Vì vậy khi được bố đón về, ông vô cùng chiều chuộng đứa con trai đã phải chịu khổ này.

Tiện đây nói luôn về lão gia của Hoắc gia, dì Lưu cho biết, ông hiện đang ở viện dưỡng lão, thỉnh thoảng Hoắc Minh Khiêm sẽ gọi video với bố và hàng tháng sẽ đi ô tô đến thăm bố.

“Mặc dù cậu ấy và đại thiếu gia gần như sinh ra cùng thời điểm, nhưng bởi vì thiếu gia Minh Khiêm từ nhỏ đã chịu đựng quá nhiều bất hạnh, hiện tại lại mắc phải căn bệnh này, lão gia cũng khó tránh khỏi việc lo lắng cho cậu ấy hơn, cũng không coi là thiên vị, chỉ có thể nói là ... lão gia muốn bù đắp cho Thiếu gia Minh Khiêm.”

Dì Lưu nói như vậy.

Suy cho cùng một người đàn ông 27 tuổi mắc bệnh tâm lý như vậy vẫn phải che chở và chăm sóc bằng mọi cách. Bất cứ ai nhìn thấy điều này đều không khỏi xót xa cho những bậc cha mẹ đáng thương trên đời.

Hôm nay Kinh Nhiên lấy quần áo đã giặt ủi của Hoắc Minh Khiêm chuẩn bị đưa lên cho anh. Khi bước vào phòng khách, cô nhìn thấy rất nhiều quả bóng đủ màu sắc, Hoắc Minh Khiêm đang ngồi ở đầu cầu thang. Anh buông tay ra, một quả bóng nhỏ màu cam nảy xuống cầu thang và lăn trên sàn phòng khách. Trong tay anh vẫn còn vài quả bóng nữa.

Kinh Nhiên đặt khay đựng quần áo xuống rồi đi nhặt những quả bóng nhỏ, chúng là những quả bóng rỗng lớn hơn quả bóng bàn 1 chút. Nghe dì Lưu nói, rất lâu về trước bác sĩ tâm lý đã đưa chúng cho anh và dặn rằng nếu Hoắc Minh Khiêm muốn đi đâu thì ném bóng trước sau đó hãy đi, có thể làm như một bộ đệm hoặc một công cụ dò đường, nhưng phương pháp này chưa bao giờ hữu ích. Sau khi thả nhiều bóng như vậy xuống lầu, Hoắc Minh Khiêm vẫn không đủ dũng khí để tự mình đi xuống.

Kinh Nhiên nhét quả bóng cô nhặt được vào trong tạp dề, Hoắc Minh Khiêm dường như cảm thấy rất thú vị, anh nhặt bóng lên rồi ném xuống mọi nơi trong phòng khách, Kinh Nhiên đành phải đi khắp nơi nhặt nó lên.

Kinh Nhiên vội vàng nhặt một quả bóng suýt lăn xuống dưới ghế sofa, sau đó đứng thẳng lên nhìn Hoắc Minh Khiêm ở trên cầu thang, vẻ mặt ủ rũ:

“Chuyện này chẳng vui chút nào.”

Hoắc Minh Khiêm nắm chặt quả bóng chuẩn bị ném trong tay, cụp mắt xuống không nói gì, giống như một đứa trẻ đã làm việc sai.

Kinh Nhiên đeo tạp dề, một tay cầm khay đi lên cầu thang. Khi đi ngang qua Hoắc Minh Khiêm, cô cụp mắt nhìn anh khóe miệng cong lên, sau đó đi vào phòng anh cất quần áo.

(Hết chương 14)