Chương 20: Dù thích hay chán ghét, anh ấy cũng sẽ không chủ động bày tỏ

Hoắc Minh Khiêm đến tối mới từ bệnh viện trở về nhà, trạng thái tinh thần của anh có vẻ khá ổn định, chỉ có điều nhìn có chút mệt mỏi. Dì Lưu cho người chuẩn bị bữa tối nhưng anh cũng không ăn được bao nhiêu đã về phòng. Khi Kinh Nhiên bưng sữa trước khi đi ngủ lên cho anh, thấy anh đang gõ máy tính phía sau chiếc bàn trắng.

“Hôm nay tôi uống chút thôi.”

Hoắc Minh Khiêm nói:

“Tối nay tôi phải giữ đầu óc tỉnh táo.”

Nói xong, anh sửng sốt, đột nhiên cười tự giễu mình, anh nhớ ra mình uống sữa cũng không buồn ngủ, ngày nào cũng mất ngủ.

Thế là anh lại đưa tay ra nói:

"Hay là mang nó đến đây đi."

Hoắc Minh Khiêm uống sữa, sau đó gõ máy tính nói:

"Kinh Nhiên, ngày mai tôi đến phòng triển lãm tranh, cô đi cùng tôi."

Kinh Nhiên gật đầu:

“Ồ.”

Từ lâu cô đã nghe dì Lưu kể Hoắc Minh Khiêm kinh doanh một triển lãm tranh, triển lãm này trước đây bố anh cho anh. Mặc dù Hoắc Minh Khiêm không thường xuyên đến đó, nhưng nghe nói công việc kinh doanh rất tốt. Dì Lưu từng nói, hai anh em của Hoắc gia thực ra đều không hề đơn giản. Sự nhạy bén trong kinh doanh của Hoắc Minh Hiền được giới trong ngành công nhận, hướng đầu tư của anh ta chỉ đơn giản là hướng đi mà mọi người đều kiếm được tiền. Còn Hoắc Minh Khiêm mặc dù không có khứu giác kinh doanh giống như anh trai mình, nhưng thiên phú nghệ thuật của anh cũng không có gì phải nghi ngờ, chỉ có điều anh tương đối thụ động, trừ khi người khác bảo anh làm thì anh mới làm. Ví dụ như mở một phòng triển lãm tranh, cho dù anh có thể làm tốt thì anh cũng sẽ không chủ động làm, mà nếu thật sự anh phải đi làm thì cũng sẽ không chán ghét. Tóm lại là cho dù thích hay không thích, anh cũng sẽ không chủ động biểu hiện. .

Hoắc Minh Khiêm cứ viết đến gần mười giờ mới gửi bản kế hoạch của công ty cho bố, sau đó cau mày đứng dậy đi ra cửa, hít một hơi thật sâu rồi anh mở cửa bước ra ngoài.

Kinh Nhiên đang khắc gỗ trong phòng, vì Hoắc Minh Khiêm chưa lên giường đi ngủ nên cô cũng chưa thể ngủ được, đột nhiên cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, giống như có thứ gì đó gõ cửa, hoặc giống như gõ xuống đất. Cô bước tới mở hé cửa. Cô nhìn thấy một quả bóng nhỏ lăn vào. Cô mở hẳn cửa ra, nhìn thấy Hoắc Minh Khiêm đang dựa vào bức tường đối diện hành lang, trên tay cầm một quả bóng nhỏ, trước cửa phòng cô đã tụ lại một đống.

“Anh lại chơi nữa.”

Kinh Nhiên bất đắc dĩ nói, sau đó ngồi xổm xuống nhặt bóng:

“Thiếu gia, nhất định anh chơi bowling rất giỏi.”

Hoắc Minh Khiêm cười đi tới:

"Không ngủ được."

Nói thừa, có ngày nào anh ngủ được sao?

Nhưng Kinh Nhiên không nói gì, chỉ bảo:

“Muốn đến phòng tranh, phòng sách, hay là muốn tôi làm đồ ăn khuya cho anh?”

Hoắc Minh Khiêm lắc đầu, hất cằm chỉ vào phòng cô:

"Vừa rồi cô làm gì vậy?"

Có vẻ như anh nhìn thấy thứ gì đó trên bàn làm việc của cô, Kinh Nhiên đi thẳng vào nói:

“Làm gì đó để tỉnh táo.”

"Đây là cái gì?"

Hoắc Minh Khiêm thấy Kinh Nhiên lại nhặt con dao điêu khắc và thứ gì đó lên, liền đi tới nhìn xem, phát hiện thứ Kinh Nhiên đang cầm là một chiếc lá, nhưng chiếc lá trong tay cô có vẻ rất cứng. Anh cẩn thận nhìn mới nhận ra chiếc lá đó là một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ, Kinh Nhiên vẫn đang cẩn thận khắc những đường nét trên đó.

“Bệ đũa.”

Kinh Nhiên nói bất cứ khi nào có thời gian rảnh rỗi cô thường làm những đồ vật nhỏ như thế này từ những mảnh gỗ vụn để rèn luyện kỹ năng của mình, vì thầy nói rằng bàn tay của thợ thủ công không được để bị rỉ.

Thấy Hoắc Minh Khiêm trợn tròn mắt ngây người, Kinh Nhiên đặt chiếc bệ đũa bằng gỗ vào tay anh, Hoắc Minh Khiêm giơ lên trước mắt, nếu không nhìn kỹ thì thứ anh đang cầm chính là một chiếc lá khô có đầu cong lại. Đầu kia cũng hơi hếch lên, thân và đường lá có vẻ tự nhiên, thậm chí còn có những lỗ nhỏ.

“Nếu như anh thích thì tặng cho anh đó.”

Kinh Nhiên nhẹ nhàng nói.

(Hết chương 20)